Chương 10: Yến Mừng Thọ

Thu Triệt cuối cùng cũng không đợi được đến lần sau.

Sau ngày hôm đó, tiếng còi chim bên vách rốt cuộc không vang lên nữa.

Để tránh nhầm lẫn giữa còi chim canh giới và tiếng chim thật, lúc chế tác, Thu Triệt cố ý thêm vào một chút mẹo riêng, chỉ có nàng mới có thể phân biệt được sự khác biệt khi thổi lên.

Nhưng từ lần đầu tiên thổi lên, đã không còn lần thứ hai nào nữa.

Thu Triệt cũng đã bảo Ngọc Minh và Ngọc Nghiên luân phiên đi đến sân phía bên kia xem thử, mỗi lần mở cửa vẫn là cung nữ Doanh Xuân kia với tiếng kêu lanh lảnh, lần nào cũng đáp lại đầy uể oải chủ tử nhà mình gần đây thân thể không khoẻ, không tiện ra ngoài gặp khách.

Thu Triệt lại không tin.

Có một khoảnh khắc, nàng thậm chí cho rằng Lý Thanh Ngô vì chậm trễ không chịu thẳng thắn thân phận, cố ý kéo dài, không chịu "lần sau gặp nàng".

Nhưng thấy nếu đối phương đã từng vì đến tìm nàng mà trèo tường ra ngoài, thì hẳn sẽ không đến mức vì chuyện nhỏ như vậy mà đóng cửa không ra.

Thu Triệt càng tin tưởng là Lý Thanh Ngô đã gặp phải chuyện gì đó ngoài ý muốn... ví như, việc nàng tiếp xúc với Lý Thanh Ngô bị phát hiện, khiến ai đó bất mãn.

Nghĩ đến đây, Thu Triệt chấm chấm mực nước, trên giấy Tuyên Thành trước mặt viết xuống hai chữ "Bất mãn".

Ngay sau đó lại nối hai chữ này với "Người phía sau bức màn" bên cạnh bằng một đường tùy ý.

Ngọc Minh đang thay đèn cho nàng liếc nhìn một cái, khó hiểu hỏi: "Công tử đang viết gì vậy?"

"Ngươi thấy thế nào," Thu Triệt buông cán bút, nhìn hàng chữ xấu xí trên giấy, trầm ngâm nói, "Vị Nhạc cô nương kia, là người như thế nào?"

Ngọc Minh không hiểu nàng vì sao đột nhiên hỏi chuyện này cũng không rõ, nhưng vẫn kính cẩn trả lời: "Thân phận bất phàm, không thể khinh thường."

"Nói kỹ càng tỉ mỉ một chút?" Thu Triệt nói, "Đừng căng thẳng, chỉ là kiểm tra ngươi xem gần đây điều tra học hỏi được đến đâu."

Đúng vậy, nàng không chỉ mời tiên sinh dạy học bình thường, còn mời rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, đem vài lượng bạc còn lại trong tay tiêu sạch không chừa, hiện tại hai tay trống trơn.

Bất quá chuyện này Ngọc Minh và Ngọc Nghiên đều không biết, rốt cuộc nói ra cũng tổn hại đến uy nghiêm chủ tử của nàng.

Ngọc Minh nghe vậy nghĩ ngợi rồi cẩn trọng nói: "Thiền tiểu hòa thượng nói Nhạc cô nương kia là quý nhân đến từ trong cung, nghe giọng điệu thì dường như bị thất sủng, mỗi người tránh còn không kịp, đến nơi này cũng bị người trông coi nghiêm ngặt. Lại luôn đội nón cói, chưa từng lộ mặt thật...... Thuộc hạ cảm thấy, càng giống như một vị phi tử trẻ tuổi nào đó."

"Nhưng trong cung có phi tử tuổi còn trẻ như vậy, lại không thể để lộ dung nhan..." Ngọc Minh suy nghĩ một lát, dè dặt lắc đầu, "Thuộc hạ không nghĩ ra được."

Ngón tay Thu Triệt lúc có lúc không gõ lên bàn, ánh mắt xa xăm, tựa hồ đang nhìn vào khoảng không, lại như đang hồi tưởng, trong miệng lẩm bẩm: "... Mặt phù dung, eo dương liễu, quyến rũ không gì sánh bằng."

"Ngươi nghe câu này, có thấy quen không?"

Ngọc bên ngoài lộ vẻ khó hiểu: "Thuộc hạ không rõ... mong công tử chỉ dạy."

"Một năm trước, trong lễ cập kê của Nhạc Hòa công chúa, có người dùng bài thơ này vẽ thành tranh, vẽ một bức 'mỹ nhân cầm quạt' tặng cho công chúa, Thánh Thượng xem xong vô cùng vui vẻ."

"Chính tại yến tiệc cung đình lần đó, Nhạc Hòa công chúa được phong làm chính nhất phẩm Trưởng công chúa, nhất thời vinh sủng vô song, nổi bật không ai sánh kịp."

Cũng bởi bức tranh 'mỹ nhân cầm quạt' đó lan truyền khắp nơi, danh hiệu "đệ nhất mỹ nhân Kinh thành" của Nhạc Hòa công chúa cũng từ đó mà có.

Thu Triệt nói xong, liếc nhìn Ngọc Minh đang chìm trong suy nghĩ bên cạnh: "Xem ra những tin đồn quá vãng ở Kinh thành, ngươi còn chưa thuộc lòng... Vậy để ta hỏi tiếp, người tặng bức mỹ nhân đồ đó cho công chúa, là ai?"

"Dương Cừu."

Ngọc Minh lần này đáp rất nhanh, nhẹ giọng nói: "Con trai thứ ba nhưng khác họ của Triệu Vương, vốn có tài có danh, lần này vào kinh dự thi, đoạt vị trí Thám Hoa."

Nàng dừng một chút, bổ sung: "Lại nói tiếp, từng gặp qua Dương công tử này, ai nấy đều khen ngợi hắn ôn hòa lễ độ, phong độ nhẹ nhàng. Gần đây công tử bị ép rời kinh, lại vì chuyện Khúc Giang yến mà chọc nhiều nho sinh bất mãn... Hiện tại ở Kinh thành, ngoài Ngô công tử ra, thì vị Dương công tử này là nổi bật nhất."

Thu Triệt nghe ra trong giọng nói nàng có phần không vui, khẽ cười, vẫy tay nói: "Tạm thời chưa bàn đến chuyện đó, tiếp tục câu hỏi vừa nãy...... ngươi có biết vì sao ta lại nói với ngươi những điều này không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!