Chương 1: Gặp Lại

Thu Triệt mới vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài.

Trong mộng, nàng đã trải qua một kiếp sống cùng cực, nhưng cuối cùng thành người trên vạn người, quyền khuynh thiên hạ.

Thế nhưng, ngay đêm nàng nhận thánh chỉ, vừa mới được phong làm thừa tướng, phụ thân đem nàng lừa đến hậu viện, một chén thuốc độc đưa nàng về Tây Thiên.

Ngày hôm sau, tướng phủ lửa cháy ngập trời.

Có người cõng thi thể cứng lạnh của nàng, từ tướng phủ một đường đi đến nơi dã ngoại an tĩnh vắng vẻ, đưa nàng về với cát bụi........ Sau đó người ấy đứng trước mộ nàng cầm kiếm tự vẫn.

Lúc nàng nhắm mắt lại, trong tay vẫn còn nắm nửa chiếc lược, Thu Triệt theo bản năng thăm dò xem thử, máu chảy ra khi đó, dòng chất lỏng đỏ tươi ấy như xuyên qua làn sương mơ hồ của cảnh mộng, rơi xuống mặt Thu Triệt.

Đồng tử nàng co rút lại.

Sau đó, những hình ảnh như cưỡi ngựa xem hoa cứ như vậy mà ở trước mặt nàng nhanh chóng vỡ vụn mở ra.

Kiếp phù du một giấc mộng, cả đời chỉ như phù du.

Thu Triệt đột nhiên trợn mắt tỉnh giấc, th* d*c từng ngụm, trước mắt một mảnh đen kịt.

Có ánh sáng từ nơi cửa sổ xuyên vào, rơi xuống căn phòng xa lạ mà quen thuộc, lặng lẽ khẳng định sự thật rằng nàng đã trọng sinh.

—— Không sai.

Thu Triệt đã chết.

Nhưng giờ đây nàng sống lại.

Khoảng thời gian từ lúc nàng chết đến lúc trọng sinh, nàng vẫn luôn dùng thị giác của người đứng xem, tận mắt chứng kiến tướng phủ bị thê tử Lý Thanh Ngô một mồi lửa phóng hỏa thiêu rụi, sau đó cầm kiếm tự vẫn.

Mà hiện tại, từ lúc nàng trọng sinh tỉnh lại, quay về mười năm trước —— đã ba ngày trôi qua.

Năm nay là năm Trinh Phong thứ 18.

Cũng là năm nàng đỗ Trạng Nguyên, chính là lúc xuân phong đắc ý, vó ngựa tung bay.

Thu Triệt đưa tay lên, hơi mệt mỏi che đi đôi mắt.

Thật lâu sau, nàng vén chăn xuống giường, đứng trước gương, cẩn thận ngắm nhìn thân thể thanh xuân năm mười tám tuổi của mình.

Thu Triệt mười tám tuổi và nàng của mười năm sau không khác biệt là mấy, ngũ quan lập thể xinh đẹp.

Chỉ cần họa mày thô một chút, là có thể giả trang thành một vị mỹ nam tử nhẹ nhàng, khí chất xuất chúng, vóc người so với đại đa số nam nhân còn cao hơn, quả thực không có chút sơ hở.

Lúc mặc nữ trang thì minh diễm, mặc nam trang thì thanh tuấn.

Chỉ vài ngày nữa, sau khi cưỡi ngựa dạo phố, gương mặt này nhất định sẽ trở thành tình lang trong mộng của vô số nữ tử ở kinh thành.

Điểm duy nhất khác biệt so với mười năm sau, có lẽ chính là đôi mắt.

Một người lâu ngày ở địa vị cao, quanh năm như đi trên băng mỏng, với một người một lòng đọc sách thánh hiền, chưa từng thấy qua việc đời, ánh mắt là hoàn toàn khác nhau.

Trong khoảnh khắc, Thu Triệt như nhìn xuyên qua tấm gương mờ nhạt này, hoảng hốt thấy được chính mình mười năm sau.

Nàng đưa tay ra, đầu ngón tay chạm vào mặt gương, ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu đột nhiên hiện lên một gương mặt.

Lý Thanh Ngô.

Đời trước, Thu Triệt thế nào cũng không nghĩ đến, lăn lộn quan trường mười năm, vậy mà lại chưa từng gặp được một mảnh chân tình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!