Hai anh em cùng lên chiếc Audi.
Tạ Thần lấy từ ghế sau ra một chiếc hộp, nói: "Em không cho anh hỗ trợ tiền, nên anh mua cho em cái này, sim đã làm xong rồi, tiền điện thoại không cần lo, em chỉ việc dùng thôi."
"Điện thoại di động?" Tạ Tinh vui mừng nhận lấy: "Tuyệt quá, cảm ơn anh."
"Điện thoại di động." Tạ Thần bẻ lái, rẽ sang hướng Đông, cười nói: "Từ này hay, không rườm rà như điện thoại cầm tay hoặc điện thoại cục gạch."
Nếu Tạ Quân có mặt ở đây chắc đã lộ chuyện rồi.
Tạ Tinh nhanh chóng chuyển chủ đề: "Anh, xe của em đặt xong chưa?"
Tạ Thần đáp: "Đặt xong rồi, em cứ thi bằng lái đi, có bằng là có thể nhận xe ngay."
Tạ Tinh nói: "Em thi rồi, thứ Ba là lấy bằng."
Tạ Thần ngạc nhiên nhìn Tạ Tinh: "Nhanh vậy à?"
Tạ Tinh nhướng mày: "Em đã theo học một thầy ở đồn cảnh sát."
Tạ Thần suy nghĩ một lát, dặn dò: "Em còn nhỏ, đừng quá thân thiết với đồng nghiệp nam đã có gia đình, tránh lời ra tiếng vào."
Đây mới đúng là phong thái của một người anh trai, tính cách còn tốt hơn cả nam nữ chính được tác giả chú trọng miêu tả.
Tạ Tinh nói: "Yên tâm đi anh, em biết chừng mực mà."
Năm phút sau, Tạ Thần lái xe lên đê, dừng lại bên cạnh xe cảnh sát, rồi đi theo Tạ Tinh xuống xe.
Động tĩnh bên này nhanh chóng làm mấy cảnh sát bên bờ sông chú ý, họ đồng loạt nhìn sang.
"Anh Đỗ, anh Lưu…" Tạ Tinh vẫy tay chào.
Lê Khả nói: "Tinh Tinh, mình mang hộp dụng cụ đến cho cậu rồi, xuống đây nhanh đi."
Vịnh Trăng ở gần biển, địa hình bằng phẳng, dòng nước chảy chậm, nơi này còn có một mảnh rừng nhỏ, hai cây cổ thụ với cành cây vươn xuống nước, trở thành chỗ lý tưởng để chặn xác trôi.
Một nhóm người đang đẩy thuyền cao su, bận rộn bên mép nước.
"Được." Tạ Tinh đáp, rồi quay sang Tạ Thần nói: "Anh, thi thể ở bên kia, đang được vớt lên. Mọi người đều mang khẩu trang, rất có thể là thi thể trương phình, anh đừng xuống thì hơn."
Nếu xuống, đồng nghiệp của cô chưa chắc đã cho lại gần, mà cho lại gần thì cũng chẳng hay ho gì.
"Thi thể trương phình?" Tạ Thần rõ ràng chưa từng nghe qua từ này.
Tạ Tinh giải thích: "Chính là một người nặng khoảng 50 ký mà có thể phồng to thành cỡ 150 ký, mắt, lưỡi, và bộ phận khác bị khí phân hủy đẩy ra ngoài, thi thể chuyển sang màu xanh đen, mùi thối đủ khiến người ta chết ngạt, đảm bảo xem xong không muốn ăn thịt nữa."
Tạ Thần sững sờ: "Trong lúc này mà em vẫn nghĩ đến chuyện ăn thịt được sao?"
"..." Tạ Tinh nghẹn lời, nói: "Thì, em chỉ muốn cảnh báo tác hại thôi, sợ anh nôn hết đồ vừa ăn ra ngoài."
Tạ Thần vội vàng xua tay: "Em mau đi đi, anh xem chút rồi đi luôn."
Tạ Tinh nhún vai, men theo bậc thang trên đê đi xuống.
Đến gần bờ sông, nhóm người kia đã đẩy thuyền cao su lên bờ.
Chưa kịp đến nơi, Lê Khả đã quay đầu đi, "ọe" một tiếng, nôn thốc nôn tháo.
Mấy cảnh sát còn lại cũng nhanh chóng tản ra như chim muông hoảng loạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!