Chương 44: Sinh Nhật Ngoại

Vợ chồng cụ Trần sống trong căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách.

Khi cha con nhà họ Tạ đến nơi, trên bàn đã bày sẵn mấy món rau trộn.

Sofa trong phòng khách đã chật kín người.

Cụ bà Trần, cụ ông Trần, Trần Duyệt Hành, Trần Nguyệt Hoa, cùng hai anh họ và ba chị em họ của Tạ Tinh đều có mặt.

Cụ ông Trần cười: "Tạ Huân đến rồi à, Thần Thần, ôi chao, Tinh Tinh đã lâu không ghé."

"Ông, bà, cậu cả..." Tạ Tinh lần lượt chào hỏi mọi người.

Cụ bà Trần đặt cốc xuống bàn "cạch" một tiếng: "Người ta bận làm việc cho nhà nước, đâu có rảnh mà thăm ông già bà cả này."

Tạ Tinh vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm nghĩ: [bà già khó tính này đúng là không tha mình. Đợi lát nữa phải tìm cớ chuồn thôi.]

Cô mỉm cười nói: "Chúc mừng sinh nhật bà, con đặt may cho bà một bộ đồ, bà xem có thích không ạ."

Trần Nguyệt Hoa chen vào: "Với gu thẩm mỹ của con, bà thích mới lạ."

Trần Duyệt Hành liếc Trần Nguyệt Hoa một cái: "Em chưa nhìn đã phủ nhận Tinh Tinh? Đẹp hay không cũng là tấm lòng của con bé."

Trần Nguyệt Hoa có phần ngượng ngùng.

Không khí bắt đầu trở nên nặng nề.

Mấy anh chị em họ nhanh chóng đứng dậy, người thì vào bếp, người thì đi vệ sinh, lại có người ra ban công chơi cờ.

Phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại vài vị trưởng bối.

Cụ bà Trần duyên dáng đứng dậy: "Đưa đây, Tinh Tinh làm cho ta một bộ sườn xám, tiện thể thử luôn."

Tạ Tinh tìm trong đống quà, cầm một hộp quà bọc lụa: "Là cái này phải không ạ?"

Cụ bà Trần nói: "Cũng có mắt nhìn đấy."

Tạ Tinh mang hai hộp quà vào phòng cụ bà.

Một lúc sau, cụ bà bước ra trong bộ sườn xám đen nhung thêu hoa mai đỏ sậm dài tay.

Bà búi tóc tròn, đôi mắt phượng cùng gương mặt trái xoan dù nhiều nếp nhăn nhưng dáng người vẫn rất đẹp, thật sự hợp với sườn xám.

Bộ đồ nhận được lời khen ngợi đồng loạt từ cụ ông Trần, Tạ Huân, cậu cả, cùng mấy người phụ nữ đang bận rộn trong bếp.

Dì cả Trần Nguyệt Thanh nhận xét: "Tạ Quân học múa cổ điển, gu thẩm mỹ đương nhiên hơn người."

Dì hai Trần Nguyệt Tú thêm vào: "Còn Tinh Tinh thì xử lý xác chết giỏi…"

Cụ bà Trần tức giận: "Câm miệng, cô không nói chẳng ai bảo cô câm đâu." Bà lườm Tạ Tinh một cái sắc lẻm rồi vào phòng trong.

Vài phút sau, bà quay lại với vẻ mặt khó chịu: "Dù sao nuôi cháu bên mình vẫn thân thiết hơn, ít nhất chúng nó biết mình nghĩ gì, thích gì."

Trần Duyệt Hành kinh ngạc: "Không ngờ mẹ mặc vest cũng đẹp thế này."

Tạ Huân gật đầu: "Sắp lạnh rồi, bộ này đúng là hợp."

Cụ ông Trần nhận xét: "Nhìn sang, lại tiện lợi."

Dì cả ngắm nghía một lúc rồi chuyển hướng: "Kiểu này đẹp đấy, mẹ không muốn mặc thì cho con, con sẽ mặc đi làm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!