Chương 3: Lê Khả

Trần Nguyệt Hoa thấy sắc mặt Tạ Quân tái xanh, ánh mắt mơ hồ, nhanh chóng nắm lấy tay cô, an ủi: "Quân Quân đừng sợ, nếu nó còn dám động tay động chân, mẹ sẽ kêu ba dạy dỗ nó."

Tạ Quân không sợ, chỉ là cảm thấy tủi thân.

Nếu ông trời thương xót cô, đã cho cô trùng sinh, cho cô cơ hội thay đổi vận mệnh, vì sao còn để Tạ t*nh tr*ng sinh chứ?

Đời trước, cô bị tai nạn xe cộ, tổn thương chân, không thể khiêu vũ, trầm cảm ba bốn năm trời, sau đó chết bệnh khi mới 31 tuổi. Trong khi Tạ Tinh vui vẻ làm tổng thanh tra ở công ty chồng, còn sinh hai đứa con.

Như vậy không công bằng!

Đôi mắt cô rơm rớm nước mắt, giọng nói nức nở: "Mẹ, đừng làm thế, không thể trách em ấy, em ấy được ông nội nuôi lớn, vốn không thân thiết với con, hơn nữa còn làm pháp y, trong lòng có lẽ cũng không thoải mái. Con là chị, hẳn là nên lựa lời nói chuyện."

Nói xong câu này, tâm tình của cô lại tốt lên.

Khi được đón về nhà, Tạ Tinh đã học cấp ba, không được học khiêu vũ, nên muốn áp đảo Tạ Quân bằng thành tích học tập, đây là điều mà Tạ Quân không ngờ đến. Tạ Tinh vốn đăng ký vào khoa y, nhưng vì thiếu một điểm nên bị chuyển qua khoa pháp y, đúng là trò đùa của tạo hóa.

"Đúng là phải lựa lời mà nói. Trước mặt người tàn tật không nên nhắc đến nỗi đau của họ và không nói sau lưng người khác, đây là lễ phép cơ bản của một con người." Tạ Tinh đẩy cửa tiến vào, gật gật đầu với Trần Nguyệt Hoa: "Con quên lấy ấm nước."

Tạ Quân đỏ mặt.

Trần Nguyệt Hoa thẹn quá thành giận: "Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ không được nói con sao?"

Tạ Tinh lấy đi phích giữ nhiệt màu đỏ trên bàn trà: "Mẹ đương nhiên có thể, mời tiếp tục."

Cô không có thành ý đốp chát lại một câu, cũng không đứng lại mà đi thẳng ra ngoài cửa.

Trần Nguyệt Hoa bị chọc tức, bà không lựa lời nói: "Con gái con lứa như mày mà có mặt mũi tơ tưởng đến bạn học của anh trai? Mẹ thấy, đời này mày chẳng lấy được chồng đâu."

"Mẹ lo cho Tạ Quân là được." Tạ Tinh không hề quan tâm, đóng cửa lại đi.

Tạ Quân hoài nghi: "Mẹ, ý em ấy là sao?"

Trần Nguyệt Hoa cũng không biết, đành phải trấn an Tạ Quân: "Chỉ cần con có thể đi, anh con sẽ không dẫn nó đi, yên tâm đi."

Tạ Tinh cố ý nói kiểu ai hiểu sao cũng được để hai mẹ con ngồi đoán mò, còn cô thì từ bỏ mọi thứ ở nhà họ Tạ, ngân nga bài hát nào đó trên đường đến trạm xe buýt.

Nhà họ Tạ ở chung cư Ngọa Long, phía Đông Phong Thành, cách bãi biển không đến ba cây số, nhưng nhưng lại khá xa cục công an thành phố An Hải, ít nhất cũng khoảng 30 kilomet.

Cũng may, ngày thường chờ 15 phút mới đón được xe buýt 161, hôm nay chỉ chờ 3 phút xe đã đến.

Bởi vì là thứ Bảy, ký túc xá khá yên ắng, hành lang vắng vẻ không người.

Tạ Tinh kéo vali lên lầu ba, lấy chìa khóa phòng 3011 từ trong túi da ra, mở cửa vào phòng.

Phòng ký túc xá đa phần giống nhau, rộng khoảng 30 mét vuông, có bốn cái giường, bốn cái tủ, hai cái bàn, không có nhà vệ sinh riêng.

Nhưng may mà trong cục không nhiều người mới, không mấy ai ở ký túc xá, nguyên chủ nhờ vào thân phận trợ lý pháp y nên mới được một phòng đơn.

Nguyên chủ đã nhận chăn đệm màu xanh quân đội. chăn đệm được xếp ngay ngắn trên đầu giường.

Tạ Tinh thu thập hành lý đơn giản một chút rồi ra cửa.

"Ơ, Tạ Tinh, sao cậu cũng đến sớm như vậy?" Phòng đối diện mở cửa, một cô gái trẻ năng động bước ra: "Mình không mang nhiều đồ đến, định đi mua một ít, cậu đi không?"

Tạ Tinh cười nói: "Đang định đi nè, chúng ta cùng đi."

Cô gái kia tên là Lê Khả, dáng người trung bình, mắt to, mặt tròn, môi dày, ấn tượng đầu tiên là người này trông rất sáng sủa và xinh đẹp.

Cô ấy là sinh viên có thành tích học tập cao, tốt nghiệp trường Đại Học Cảnh Sát loại xuất sắc. Cô gái bằng tuổi với Tạ Tinh, cả hai đều 22 tuổi, là người mới của đội 2. Ngành pháp y của Tạ Tinh phải học 5 năm, nhưng cô đi học sớm một năm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!