Tạ Huân ra hiệu cho tài xế: "Con đi học lái xe trước đi, sau đó ba sẽ bảo anh con dẫn con đi mua xe. Cuối tuần có rảnh thì về nhà một chuyến. Cuối tuần là tiệc mừng thọ 70 tuổi của bà ngoại, con có nhớ không đó?"
Tài xế khởi động xe.
Tạ Tinh đáp: "Dạ nhớ. Nếu không có nhiệm vụ, con sẽ trở về mừng thọ. Nếu có nhiệm vụ, con sẽ gửi quà cho anh, nhờ anh ấy tặng giúp con."
Tạ Huân hài lòng gật gật đầu, ra hiệu Tạ Tinh có thể đi.
Tạ Tinh cầm thẻ ngân hàng xuống xe, hai chân vừa mới chạm đất, đã gặp phải vài vị cảnh sát hình sự thâm niên ở Đại đội 2.
Đỗ Chuẩn nhìn thoáng qua đuôi xe của Tạ Huân, trêu ghẹo: "Ô, Tiểu Tạ giỏi nha, có siêu xe luôn."
Đối phương đang chờ cô giải thích.
Tạ Tinh đang chuẩn bị giải thích, đã thấy Tạ Huân hạ kính xe xuống, dặn dò một câu: "Bà ngoại con thích quần áo mới. Nếu con không rảnh, có thể gọi điện cho anh con, bảo nó giúp con mua đồ."
Tạ Huân vốn không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng câu dặn dò này, hẳn là không muốn Tạ Tinh bị đồng nghiệp hiểu lầm.
Tạ Tinh vẫy vẫy tay: "Dạ ba, con biết rồi, ba đi thong thả."
Đỗ Chuẩn nháy mắt với những đồng nghiệp khác, mọi người cười thầm.
Tạ Tinh biết, vẫn là chuyện đánh cược trước đây, hiện tại mọi người phát hiện nhà cô giàu có, hẳn là sẽ khó mà làm pháp y lâu dài.
Mọi người chỉ đùa với nhau thôi.
Cô không để trong lòng, chào hỏi một câu rồi quay về nhà ăn ăn sáng.
…
Tạ Tinh vừa dọn vệ sinh văn phòng xong thì Tào Hải Sinh và Trần Khiêm đến.
Tào Hải Sinh nói: "Trong tóc không có gì, nhưng nồng độ morphine trong máu rất nhiều. Em phán đoán không sai, đi thôi, chúng ta đến đội 2 họp."
Trần Khiêm nói: "Hai vụ án cùng lúc, vất vả cho mọi người."
Tào Hải Sinh nở nụ cười: "Anh Trần cũng vất vả mà, anh bận việc của anh nhé, chúng tôi đi trước."
Hai thầy trò cùng nhau xuống lầu, bước vào phòng họp của đội 2, ngồi xuống ở hàng ghế phía trước.
Hoàng Chấn Nghĩa và thành viên của các tổ khác đã đến, mọi người đang nghiên cứu thảo luận vụ án của Hoàng Kỳ.
Vụ án này tiến triển không nhiều, mọi người vẫn còn đang truy tìm xe taxi.
Vụ án khó, áp lực lớn, ít tiến triển.
Mọi người không khỏi bực tức, người thì uống trà, người thì hút thuốc, người thì oán giận nói này nói nọ. Sau khoảng 15 phút, chẳng ai có ý kiến nào mang tính đóng góp.
Khói thuốc lượn lờ trong phòng họp, trông như tiên giới.
Hoàng Chấn Nghĩa im lặng nửa buổi không lên tiếng, bỗng nhấn đầu thuốc vào gạt tàn, nói: "Hung thủ gian xảo, chúng ta càng phải gian xảo hơn, không thì cần cảnh sát làm gì? Đừng nói mấy câu vô nghĩa, ngày nào còn chưa bắt được hung thủ, ngày đó chưa thể nghỉ ngơi, thứ sáu rồi, mọi người liệu mà xử lý, tan họp!"
Mọi người giải tán.
Lý Ký và Lê Khả cũng đi ra ngoài, khi đi tới cửa, Lê Khả quay đầu nháy mắt với Tạ Tinh.
Tạ Tinh giơ tay ra cổ vũ cố lên, Lê Khả vui vẻ rời đi.
Hoàng Chấn Nghĩa cảm thán: "Nhìn thấy đám trẻ này, tôi thấy mình già rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!