"Xin chào." Thẩm Thanh dừng lại trước mặt hai người.
Hoàng Chấn Nghĩa hỏi: "Cô Thẩm, có chuyện gì không?"
Thẩm Thanh lau nước mắt trên mặt: "Tôi muốn hỏi một chút, khi nào các người mới giải quyết được vụ án của anh tôi, các người có động gì tới thi thể của anh tôi hay không?"
Hoàng Chấn Nghĩa nói: "Chúng tôi cần về cục cảnh sát thành phố để làm xét nghiệm máu trước đã, chỉ cần xác định có thành phần kia, tạm thời sẽ không cần giải phẫu. Về phần khi nào mới phá án, hiện tại chúng tôi không thể đưa ra hứa hẹn. Nhưng mong cô Thẩm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, rửa sạch nỗi oan cho người bị hại."
Thẩm Thanh khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua hướng phòng giải phẫu, nước mắt trào ra.
Hoàng Chấn Nghĩa nói: "Mong cô Thẩm nén bi thương."
Thẩm Thanh hít sâu một hơi: "Đừng nói mấy lời khách sáo, nếu có thể nén bi thương, thế giới này sẽ không có chuyện buồn."
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Hoàng Chấn Nghĩa bị cô ta cãi lại một câu, sửng sốt chốc lát, rồi bình tĩnh như không có việc gì, nói với Tạ Tinh: "Đi thôi, chúng ta phải tranh thủ từng giây từng phút."
Tạ Tinh gật gật đầu, Hoàng Chấn Nghĩa là một người tốt, thông minh, rộng lượng. Có cấp trên như vậy, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Cô nhất định phải giúp ông ấy phá vụ án này.
…
Trở lại Phòng Kỹ Thuật, chị Mã Tuyền đã ở đó.
Tạ Tinh giao mẫu tóc và mẫu máu cho chị ấy, thảo luận vài câu về vụ án rồi quay về ký túc xá.
Sau khi rửa mặt, đã đến giờ ăn sáng.
Tạ Tinh đến nhà ăn, gặp Lý Ký và Lê Khả đang bàn tán xôn xao về vụ án.
Lý Ký nói: "Tiểu Tạ, cô mới từ nhà tang lễ về hả?"
Lời của anh ta khiến các đồng nghiệp chú ý, hai mươi mấy ánh mắt biết nói rơi xuống trên người Tạ Tinh.
Tạ Tinh gật đầu, lấy khay đồ ăn, đến quầy lấy bánh bao, trứng gà, sữa và một ít dưa muối.
Các cô dì chú bác và mọi người ở nhà ăn đều chăm chú nhìn cô như đang xem một vở hát kịch hấp dẫn.
Tạ Tinh thờ ơ, nói cảm ơn với họ, rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh Lê Khả.
Lê Khả nói: "Thật đáng thương, chắc cậu không ngủ được bao lâu nhỉ?"
"Vẫn được, hôm qua mình ngủ sớm." Tạ Tinh cắn bánh bao.
Thời gian làm việc của pháp y và cảnh sát không cố định, cô đã sớm tập được thói quen đặt đâu ngủ đấy để đảm bảo giấc ngủ.
Thời đại này, không có điện thoại thông minh, Tạ Tinh đọc sách chuyên ngành xong thì đi ngủ, 9 giờ tối ngủ, 3 giờ sáng dậy, ngủ được 6 tiếng, vậy là đủ rồi.
Lý Ký nói: "Cô đã nhìn thấy Phó thị trưởng Thẩm?"
Tạ Tinh gật gật đầu.
Lý Ký nhìn xung quanh: "Có người nói có thể là báo thù, các cô có manh mối gì không?"
Tạ Tinh đáp: "Trước mắt còn chưa có."
Lý Ký ở tổ 1, mà người phụ trách vụ án của Thẩm Ý là tổ 2, chuyện liên quan đến lãnh đạo các bên, cấp trên không lên tiếng, một pháp y thực tập như cô không nên tùy tiện tiết lộ vụ án.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!