Con mình gặp chuyện, người làm cha mẹ ắt sẽ đau lòng. Tào Hải Sinh hiểu tâm tình của Thẩm Mạc Ngôn.
Ông không thể cúi người xuống, nên ra hiệu cho Tạ Tinh bắt tay vào tìm.
Hai thầy trò bắt đầu kiểm tra từ trên cổ xuống hai bên nách, hai tay, cẳng tay, mu bàn tay, rồi lần mò xuống phần th*n d***, vẫn không tìm được lỗ kim.
Lỗ kim rất nhỏ, không dễ tìm, quá trình này khá lâu, lâu đến mức Thẩm Mạc Ngôn không kiềm chế được, phải đi cùng Phó cục trưởng Nghiêm đến xem.
Thẩm Mạc Ngôn có mái tóc hoa râm, sắc mặt tiều tụy, tròng mắt rưng rưng, nhìn thấy thi thể của Thẩm Ý thì hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.
"Phó thị trưởng Thẩm." Phó cục trưởng Nghiêm đỡ ông ấy: "Ông phải mạnh mẽ lên."
"Hu hu…" Thẩm Mạc Ngôn che miệng, phát ra tiếng khóc nức nở đau đớn đầy áp lực.
…
Phó thị trưởng Thẩm đến, lãnh đạo cục cảnh sát và lãnh đạo chi cục cũng theo đến.
Pháp y An và Pháp y Đinh không dám lười biếng, cũng ngồi xuống tìm kiếm lỗ kim.
Nhưng tìm từ đầu đến cuối vẫn không thấy bất cứ nơi nào khác thường.
Ban đêm, nhiệt độ không khí không cao, nhưng ai nấy đều rịn mồ hôi trán.
Pháp y An nhẹ giọng nói: "Có nên suy xét đến chuyện kiểm tra độ phù cuống họng không?"
Nếu muốn kiểm tra độ phù của cuống họng thì phải móc đầu lưỡi, đối với thân nhân đang có mặt ở hiện trường, chuyện này không khác gì ác mộng.
"Quá tàn nhẫn." Tào Hải Sinh khẽ lắc đầu.
Tạ Tinh nói: "Để em kiểm tra trên chân, sau đó lấy máu đi xét nghiệm."
"Được." Tào Hải Sinh chiếu đèn pin lên chân tử thi.
Hoàng Chấn Nghĩa ngồi chồm hổm xuống, giúp Tạ Tinh cởi giày và tất bên chân trái, thấp giọng nói: "Tiểu Tạ, cố lên."
Tạ Tinh gật gật đầu, quỳ một chân trên đất, dưới ánh đèn heo hút, cô cẩn thận kiểm tra những nơi khuất mắt trên chân…
"Mấy người rốt cuộc còn cần bao lâu nữa?" Phó thị trưởng Thẩm mất kiên nhẫn, đẩy phó cục trưởng Nghiêm ra, lảo đảo chạy đến: "Thẩm Ý, Thẩm ý, con đứng lên đi, đừng hù ba mẹ, mau đứng dậy đi con."
Pháp y An và Pháp y Đinh cũng hơi kinh ngạc, nhất thời không biết nên tiếp tục kiểm tra thi thể, hay nên đỡ ông ấy dậy.
Tào Hải Sinh không nhìn Thẩm Mạc Ngôn, yên lặng soi đèn cho Tạ Tinh.
Phó cục trưởng Nghiêm kéo cánh tay Thẩm Mạc Ngôn, nghiêm nghị nhìn hai thầy trò pháp y.
Tạ Tinh vạch ra một mảng da trên chân trái của thi thể, lên tiếng: "Tìm được rồi, ở đây. Người bị hại đã tử vong do bị tiêm thuốc vào tĩnh mạch, nếu đoán không lầm, thì hẳn là morphin."
Không phải mắt cô không tốt, mà vì lỗ kim rất nhỏ, trong khi lông chân của Thẩm Ý lại khá nhiều, thật sự không dễ tìm.
"Cô nói bậy!" Thẩm Mạc Ngôn hét lớn: "Thẩm Ý nhà tôi luôn giữ mình trong sạch, sao có thể dính vào mấy thứ bẩn thỉu đó?"
Tào Hải Sinh giải thích: "Hai bên vai nạn nhân có dấu vết bị khống chế, thi thể đang dần hiện lên những vết thương nhỏ khác. Điều này chứng tỏ, nạn nhân đã bị mưu sát."
Hoàng Chấn Nghĩa cầm một túi vật chứng, nói: "Đúng vậy, người của chúng tôi tìm được điện thoại di động cách đây 50 mét, mời phó thị trưởng Thẩm kiểm tra xem có phải điện thoại của nạn nhân hay không."
Thẩm Mạc Ngôn tạm thời bình tĩnh lại, ông lau nước mắt, sau đó nhận lấy túi vật chứng nhìn một hồi, lẩm bẩm: "Đây là điện thoại của nó, là điện thoại của nó, tôi biết mà, Thẩm Ý nhà tôi không phải là đứa trẻ hư."
Phó cục trưởng Nghiêm nói: "Phó thị trưởng Thẩm, cho phép pháp y đưa cậu ta đi kiểm tra xem có manh mối nào khác có được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!