Chương 22: Điều Tra

Tạ Tinh nói: "Lý Ký có ghé nhà không, nếu anh về thì bọn tôi thuê xe về."

Lý Ký do dự.

Lê Khả nhân tiện nói: "Anh cũng không phải Đại Vũ, không thể đi ngang nhà mà không ghé về thăm nhà, anh về đi, hai bọn em tâm sự với hắn."

Lý Ký nói: "Vậy được, tôi về ăn cơm tối với ba mẹ, có chuyện thì hai cô cứ gọi cho tôi."

Lê Khả vẫy tay gọi taxi: "Đương nhiên rồi, sao có thể thiếu anh được."

Lý Ký rời đi, xe taxi dừng, cửa xe hạ xuống, trong xe là một gương mặt tươi cười: "Hai cô đi đâu?"

Lê Khả chần chừ nhìn Tạ Tinh, cô không biết mình có nên tự giới thiệu hay không.

Tạ Tinh mở cửa xe lên ghế lái phụ, nói: "Cục cảnh sát."

Mạnh Văn Khải không có phản ứng gì với ba chữ "cục cảnh sát", hỏi lại: "Cục cảnh sát nào?"

Tạ Tinh nói: "Cục cảnh sát thành phố ở khu phố Phượng Sơn."

"Ồ, lớn chuyện đây." Ánh mắt Mạnh Văn Khải không che giấu sự thưởng thức với Tạ Tinh: "Mấy cô đi cục cảnh sát thành phố làm gì? Giờ này tan tầm hết rồi."

Tạ Tinh nói: "Bạn học tôi làm ở cục cảnh sát thành phố, bọn tôi hẹn nhau ăn đồ nướng."

"Ăn nướng thì khu phố cũ chúng ta nhiều quán hơn chứ."

"Cậu ấy tan tầm không đúng giờ, buổi tối lại không về, bọn tôi đến tìm cậu ấy dễ dàng hơn."

"Cũng đúng, nhưng mà… Hiện tại không an toàn lắm đâu nha, nghe nói mấy hôm trước có một đứa trẻ bị hại, cảnh sát nghi ngờ là tài xế taxi làm, đang tra xét khắp nơi kìa."

"Bọn tôi cũng nghe nói, không sao đâu, lát ăn xong bạn học sẽ chở bọn tôi về."

"Vậy thì được."

"Bác tài, anh có cảm thấy người trong nghề các anh là hung thủ sát hại đứa trẻ kia không?"

"Khó nói lắm, làm nghề này, người gì cũng có."

"Không thể nào, không phải nghề các anh trực thuộc quản lý của cảnh sát giao thông sao?"

"Chủ yếu là cục cảnh sát giao thông. Biết người biết mặt không biết lòng, người xấu cũng đâu viết rõ hai chữ người xấu trên mặt đâu, đúng không?"

Hai người xuống xe ở cục cảnh sát, nhìn xe taxi của Mạnh Văn Khải biến mất trong dòng xe đông đúc.

Tạ Tinh nói: "Người này gần như không thể là tội phạm giết người."

Lê Khả không hiểu: "Vì sao?"

Tạ Tinh cười: "Cậu không phát hiện hắn thường xuyên nhìn gương chiếu hậu để nhìn ngực cậu sao? Hung thủ tự cao tự đại, nhất định sẽ không làm chuyện xấu xa như vậy."

Lê Khả lấy tay che ngực, tức giận nói: "Lưu manh!"

Hiện tại là giờ cơm tối, hai người đến nhà ăn.

Đội trưởng Hoàng cũng ăn ở đây, chờ hai người lấy cơm xong, ông lên tiếng: "Tiểu Tạ, Tiểu Lê, bên này còn chỗ trống nè."

Tạ Tinh và Lê Khả tâm không tình nguyện qua đó ngồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!