Lý Ký nhìn về phía Tạ Tinh, Tạ Tinh hất cằm, ám chỉ để Lý Ký nói.
Lê Khả đã ngay thẳng lên tiếng: "Đại đội trưởng, ba người bọn em đã làm ba danh sách, nhưng không đáng tin cho lắm."
Đội trưởng Hoàng nói: "Tốt, nói nghe thử, tôi cũng muốn học hỏi từ mấy cô cậu."
Lê Khả cầm giấy A4 trong tay, chỉ vào một cái tên được đánh hai dấu sao: "Người này thường xuyên hoạt động ở khu chung cư Vọng Giang, đôi khi cũng đến khu Thanh Giang, 35 tuổi, tuổi phù hợp với hung thủ của vụ án giết người hàng loạt. Nghe vài tài xế nói, người này nóng tính, dễ nổi cáu. Em cảm thấy đối phương không nhất định là hung thủ, nhưng có thể hỏi thăm một chút."
Hoàng Chấn Nghĩa xoa cằm: "Rất tốt, Lý Ký, cậu nghĩ thế nào?"
Lý Ký đã đi làm hơn một năm, khéo đưa đẩy hơn Lê Khả nhiều: "Đại đội trưởng, tôi căn cứ theo phán đoán của anh Đỗ, anh Lưu, chọn ra vài người tôi cảm thấy khả nghi. Tôi cũng chọn người mà Lê Khả đã chọn, chủ yếu là dựa vào vụ án ở khu phố cũ, cảm thấy hung thủ là người nóng tính, nên mới đâm nhiều nhát đao như vậy."
Anh ta giúp Lê Khả bổ sung thông tin.
"Cũng rất tốt." Hoàng Chấn Nghĩa cười cười: "Tiểu Tạ thì sao?"
Tạ Tinh căng thẳng, hai người kia nói chuyện có lệ như vậy, cô nên nói như thế nào mới phải? Mạnh dạn nói ra suy nghĩ của mình sao?
Như vậy sao được?
Tạ Tinh nói: "Đội trưởng Hoàng, em chỉ hóng chuyện, đoán bừa chút thôi."
Hoàng Chân Nghĩa dí ngón tay vào trán cô: "Cô nhóc này, tuổi nhỏ mà nhiều suy nghĩ quá. Hai người bọn họ tìm tới cô, chẳng phải vì cô có tư duy khác lạ hơn bọn họ sao? Mau nói!"
Hai người cùng gật đầu.
Lê Khả nói: "Đúng vậy, cậu nói cho bọn này nghe với, để bọn mình học tập."
Cô bé ngốc này, thật hết thuốc chữa.
Tạ Tinh thầm nghĩ, thôi được rồi, mình là pháp y, các cô các cậu là cảnh sát hình sự, con đường thăng tiến của mọi người không giống nhau, cứ mạnh dạn nói đi vậy.
Cô nói ra phân tích của mình, cuối cùng nói thêm: "Đội trưởng Hoàng, suy nghĩ của em rất chủ quan, không khác đoán đại là bao, mọi người nghe tham khảo thôi nhé."
Hoàng Chấn Nghĩa nhíu mày, ông ngồi xuống, sờ cằm, có lẽ đã vài ngày không cạo râu, dưới cằm đã lún phún vài cọng râu cứng, mỗi lần sờ cằm đều có tiếng ma sát sàn sạt.
Lý Ký và Lê Khả nhìn ông, hy vọng ông có thể đưa ra chỉ thị rõ ràng.
Suy nghĩ hai phút, Hoàng Chấn Nghĩa nói: "Lý trí nói với tôi, phương pháp của Tiểu Tạ hơi vô căn cứ, nhưng tâm lý lại cảm thấy cũng có lý, có thể thử." Nói đến đây, ông vỗ nhẹ bàn: "Tôi đi tìm anh Lý và anh Lưu, để hai người đó dẫn cô cậu điều tra bảy người này."
Cử đi bốn người, hai người là cảnh sát hình sự thâm niên, họ sẽ nể mặt Hoàng Chấn Nghĩa, nhưng rất dễ khiến những cảnh sát thâm niên khác phản cảm.
Tạ Tinh lập tức nói: "Đội trưởng Hoàng, hay để em nói với thầy một tiếng, để ba người bọn em đi điều tra, bảy nghi phạm mà thôi, không nhiều việc."
"Ba cô cậu thôi sao?" Hoàng Chấn Nghĩa lắc đầu: "Không được không được."
Lý Ký hiểu Tạ Tinh, đứng ra nói: "Đại đội trưởng yên tâm, bọn tôi tuyệt đối sẽ không đánh cỏ động rắn."
Lê Khả nghiêm túc gật đầu: "Đại đội trưởng yên tâm!"
Hoàng Chấn Nghĩa là người tinh ý, sao lại không biết suy nghĩ của ba người, ông "chậc" một tiếng: "Được rồi, các cô cậu phải cẩn thận, một khi gặp chuyện không may, tôi sẽ hỏi tội cậu."
Ông cảnh cáo Lý Ký một câu rồi trở về văn phòng của mình.
Lý Ký đưa tay khoe cơ bắp, hạ giọng: "Tốt quá rồi, nói không chừng, nhờ chúng ta mà vụ án này sẽ được phá."
Lê Khả khẽ nhảy lên vui sướng: "Em cũng thấy vậy."
Tạ Tinh đỡ trán: "Hai người lấy đâu ra tự tin như thế vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!