Chương 18: Nghe Điện Thoại

Tạ Tinh quay đầu nhìn Đàn Dịch.

Người này thật cao, còn cao hơn Cố Lăng.

Cô cũng cao 170cm, nhưng đỉnh đầu miễn cưỡng chỉ đến cằm của anh.

Tạ Tinh lui một bước, nhìn thẳng vào ánh mắt anh: "Chút tiền như vậy không đáng để hy sinh sự an toàn của nữ sinh, hơn nữa…"

"Tạ Tinh, thật xin lỗi." Sài Dục cúp điện thoại, cầm lấy túi xách: "Đơn vị có chuyện, anh phải trở về, hôm sau rủ thêm anh của em, chúng ta tụ tập một bữa."

Tạ Tinh nói: "Vâng, anh Sài đi thong thả."

"Tạm biệt." Sài Dục nhìn Đàn Dịch: "Cậu thì sao, định như thế nào."

Đàn Dịch nói: "Cùng đi."

Hai người chào tạm biệt những người khác, đi về phía chiếc Santana đậu ở trong ngõ nhỏ.

Sài Dục nói: "Không ngờ cô bé kia lại là cảnh sát."

Trong ngõ nhỏ tối tăm, Đàn Dịch cảnh giác nhìn quanh: "Chắc là cảnh sát trực điện thoại, không thì là cảnh sát làm ở bộ quản lý hộ tịch."

"Chứ gì nữa?" Sài Dục hỏi lại một câu, lại nói: "Anh em nhà Tạ Thần giấu giấu không nói, hóa ra là làm cảnh sát, cô bé này thật thú vị."

Đàn Dịch nói: "Vậy là rõ rồi."

Sài Dục khó hiểu: "Rõ cái gì cơ?"

Đàn Dịch giải thích: "Hôm sinh nhật Tạ Thần, Tạ Tinh rõ ràng đã đến sớm nhưng lại là người cuối cùng bước vào ngồi. Sau đó còn không thèm để ý đến nhóm người lớn trong nhà, lấy lý do bận việc để rời đi. Nhà họ Tạ không thích nghề nghiệp của em ấy, còn em ấy thì trốn tránh bọn họ."

Sài Dục nói: "Chuyện bé tí thế này mà cậu cũng phân tích nữa hả? Có mệt hay không?"

Đàn Dịch lên xe: "Lúc cậu làm việc cho lãnh đạo, cậu không dùng não, không phân tích sao?"

Sài Dục khởi động xe: "Được, tôi nói không lại cậu."

Sài Dục, Đàn Dịch rời đi không lâu, người phụ trách ở đồn công an khu vực đến, bọn họ cảm ơn một phen, lấy lời khai và lập biên bản cho người mất đồ rồi đưa mấy tên trộm về đồn.

Ba người lại ngồi vào bàn ăn.

Ông chủ nhiệt tình hâm lại đồ nướng đã nguội, còn tặng thêm ba cốc bia tươi lớn.

Lý Ký hỏi: "Tiểu Tạ, mấy người kia làm nghề gì? Trông có vẻ là người có máu mặt."

Tạ Tinh nghĩ một lát, nói: "Người đứng nghe điện thoại là thư ký của thị trưởng, người ra tay bắt trộm hình như là cảnh sát, hai người đều là bạn của anh tôi, chỉ mới gặp một lần, tôi cũng không rõ nữa."

Lý Ký hoảng sợ: "Thư ký của thị trưởng, thành phố của chúng ta?"

Tạ Tinh nói: "Ừ, thành phố của chúng ta."

Lý Ký lại hỏi: "Vậy anh cô đang làm gì?"

Tạ Tinh nở nụ cười: "Đừng hiểu lầm, nhà tôi, trừ tôi ra, không ai làm cho nhà nước cả. Anh ấy chỉ là quen nhiều bạn học mà thôi."

Lý Ký "ồ" một tiếng, sắc mặt tối lại.

Tạ Tinh biết, người như Lý Ký, kinh nghiệm không nhiều, mối quan hệ không rộng, gặp chuyện không tìm được người nói chuyện, thương lượng, một thân một mình, sẽ luôn có cảm giác cô độc.

Cho nên anh ta mới cố gắng đi theo cô và Lê Khả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!