Chương 5: (Vô Đề)

"Phủ nội vụ nói thế nào?" Ta liếc nhìn Hồng Điều, giữ giọng điềm đạm hỏi.

Tử Anh trả lời:

"Phủ nội vụ không dám quyết định, nhưng nha hoàn Tiểu Như bên cạnh Thẩm Quý phi lại đứng trước cửa lớn tiếng gây rối hồi lâu, nên họ đành để Tiểu Đức Tử đến bẩm báo."

"Phủ nội vụ ngày càng chẳng ra gì."

Ta không vội, thong thả thu mũi kim cuối cùng, chỉnh lại đường chỉ rồi mới nhàn nhạt nói:

"Hồng Điều, ngươi đi dạy bọn họ cách làm việc đi."

Nghe được lời này, Hồng Điều lập tức hiểu ý trong lời ta, mừng rỡ nhận lệnh rồi chạy nhanh ra ngoài.

"Nương nương, Hồng Điều tính tình nóng nảy, liệu có…" Tử Anh có chút lo lắng.

"Hồng Điều biết chừng mực." Ta khẽ đáp, ánh mắt vẫn điềm tĩnh.

Một nén nhang trôi qua, quả nhiên Hồng Điều quay trở lại, nhưng là bị thị vệ của Hoàng đế áp giải vào.

Hoàng đế theo ngay sau đó, bên cạnh là Thẩm Vân đang khóc lóc nỉ non. Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

"Hoàng hậu, từ khi trở về, trẫm luôn đối đãi với nàng bằng lễ nghĩa, chỉ hy vọng nàng có thể đối xử tử tế với Vân Nhi. Vậy mà giờ đây, nàng lại dung túng cho cung nhân làm nhục Vân Nhi. Đây là lòng nhân hậu mà một Hoàng hậu nên có sao?"

"A Viễn, Hoàng hậu nương nương giáo huấn cung nhân, chúng ta vốn không nên can dự. Chỉ là... chỉ là Tiểu Như là tri kỷ hiếm hoi của thần thiếp trong cung. Nếu Hoàng hậu nương nương không thích thần thiếp, có giận thì hãy trút giận lên thần thiếp, đừng liên lụy đến người vô tội."

Thẩm Vân vừa nói vừa quỳ xuống, bộ dáng yếu đuối đáng thương khiến người khác không khỏi đau lòng.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ta nhìn đám người quỳ trên đất, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Hồng Điều với vết bàn tay đỏ ửng, không khỏi sinh lòng tức giận.

"Đều là do cung nhân của nàng gây ra!"

Hoàng đế lạnh giọng nói, ánh mắt trừng trừng nhìn Hồng Điều:

"Tiểu Như chỉ đến phủ nội vụ lấy phần bổng lộc hàng tháng của Vân Nhi, vậy mà nàng ta lại dùng lời lẽ thô tục, còn muốn phạt Tiểu Như."

Nói đến đây, Hoàng đế lại quát lớn:

"Đồ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Nếu không phải là người của Hoàng hậu, trẫm đã ra lệnh đánh c.h.ế. t bằng gậy rồi!"

Ta lắng nghe, hiểu được dụng ý trong lời Hoàng đế, liền quỳ xuống đất, nói:

"Hồng Điều theo hầu thần thiếp đã nhiều năm, hành xử xưa nay luôn cẩn trọng. Xin bệ hạ nể tình nàng ấy đã tận tụy phục vụ thần thiếp mà tha thứ cho lần này."

Hoàng đế không ngờ ta nhận lỗi nhanh chóng đến vậy, đến cả Thẩm Vân cũng nhất thời nghẹn lời.

"Hoàng hậu dung túng hạ nhân như thế, xem ra việc quản lý hậu cung đã không còn thỏa đáng. Từ nay hãy ở lại cung tĩnh dưỡng, mọi chuyện trong lục cung sẽ giao cho Quý phi xử lý."

Nói xong, Hoàng đế dẫn theo Thẩm Vân với vẻ đắc ý rời khỏi cung của ta.

Ngươi có đau không? Ta chậm rãi đưa tay vuốt nhẹ lên má Hồng Điều, nơi còn vết đỏ sưng tấy, dịu dàng hỏi.

Không đau!

Hồng Điều nghẹn giọng, cố kìm nước mắt:

"Chỉ cần tốt cho nương nương, dù c.h.ế. t nô tỳ cũng cam lòng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!