"Hoàng hậu nương nương... đến rồi."
Tử Anh khẽ cất tiếng gọi, lúc này ta mới bừng tỉnh, nhận ra bản thân đã lơ mơ thiếp đi suốt quãng đường trên kiệu.
Hồi tưởng lại những gì xảy ra trong đại lao, chữ viết mà Khang Vương để lại chính là nhũ danh của ta.
Bình Nhi.
(Vì chữ Bình ()/píng/ và chữ Tần ()/pín)có cách đọc na ná nhau, nên Thái tử đã viết sai nhũ danh của nữ chính ngay từ đầu, chỉ có Khang Vương nhận ra và biết nhũ danh thật sự của nữ chính là gì.)
Không phải Tần trong nhíu mày nhẫn nhịn, mà là Bình của bình định thiên hạ.
Mà đường nét trong chữ Bình kia, từng đường sắc bén, lại giống hệt với nét chữ trên mảnh giấy ngày ấy:
"Vạn sự đã sẵn, chỉ chờ Phật đến."
Hóa ra, người thực sự hiểu ta... chỉ có mình chàng ấy.
…
Sức khỏe của Hoàng thượng ngày một sa sút, cuối cùng cũng băng hà.
Ta biết rõ thân thể của người là bị Khang Vương thông qua Lý Đức Toàn, kẻ thân tín bên cạnh Hoàng thượng, ngấm ngầm hại cho suy kiệt.
Trong lãnh cung, Thẩm Vân không biết vì sợ hãi hay vì hoài niệm, mà khóc đến mù cả hai mắt, giọng nói cũng biến thành khàn đục như chuông vỡ.
Ta ban một đạo thánh chỉ, ân chuẩn cho Thẩm Vân xuất cung hồi hương.
Dĩ nhiên ta hiểu, Thẩm Vân xuyên không đến nơi này, không thân không thích, ra khỏi cung chẳng qua cũng chỉ có một con đường.
Nhưng điều đó, thì có liên quan gì đến ta chứ?
Hiện nay, triều chính đã nằm trong tay ta, Hoàng thượng không có con nối dõi, ta trực tiếp lâm triều xưng đế, chẳng ai dám kháng cự.
Sáng nay khi tỉnh giấc, Tử Anh cùng Hồng Điều đã chuẩn bị mọi thứ, lặng lẽ chờ đợi ngoài điện.
Hôm nay là ngày đại điển đăng cơ của ta.
Ánh mắt ta dừng lại trên bộ trường bào màu vàng kim mà Tử Anh chậm rãi mang đến trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve kim long năm móng được thêu trên đó.
"Tay nghề thêu thùa của nương nương quả nhiên tinh diệu, con kim long này thêu thật sống động như đang xuyên mây mà bay."
Ta khẽ cười.
Ngày này, ta đã mong chờ từ rất lâu.
Phụ thân ta cả đời mưu cầu một người con trai để nối dõi tông đường, làm rạng danh gia tộc. Nhưng thật mỉa mai, đứa con gái mà ông xem thường lại trở thành Nữ Đế đầu tiên trong lịch sử.
Nực cười quá, phải không?
Cũng chẳng uổng công ta ngày trước, khi còn chưa xuất giá, từng mũi từng đường thêu lên. Giờ đây, những thứ ấy rốt cuộc cũng có đất dụng võ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Các cô nương nhà khác khi chưa gả đều tự tay thêu cho mình một bộ giá y đỏ thẫm. Còn ta, thứ ta thêu, lại là…
Long bào.
Ngày ta đăng cơ, trời trong xanh lạ thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!