Chương 10: (Vô Đề)

Một bên má ta bỏng rát, đau nhói. Hoàng đế đã dùng toàn lực tát ta, khiến đầu ta nghiêng hẳn sang một bên, mái tóc được búi cẩn thận cũng rối tung.

"Hoàng hậu nương nương!"

Hồng Điều và Tử Anh vội vàng chạy tới đỡ lấy ta từ hai phía.

Hoàng đế nhìn bàn tay vừa ra tay của mình, khuôn mặt tràn ngập sự hối hận. Hắn lùi lại một bước, giọng run rẩy:

"Trẫm… trẫm không cố ý."

Ta nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng, không còn chút tình cảm nào.

Thẩm Vân nhân cơ hội lao tới chắn giữa ta và Hoàng đế, nước mắt giàn giụa:

"Hoàng hậu nương nương, tất cả là lỗi của thần thiếp. Nếu người muốn trách, hãy trách thần thiếp, thần thiếp không nên xuất hiện…"

Có lẽ do lực đẩy của nàng ta, hoặc do Hoàng đế vẫn còn bàng hoàng sau cái tát, hắn ngã ra sau, đập đầu vào cột trụ.

Rầm!

Hoàng thượng! Ngoại trừ cung nhân của ta, tất cả đều nhốn nháo.

Thẩm Vân nhìn thấy vệt m.á. u trên tay mình, hoảng hốt khóc lóc:

"Hoàng thượng, người không thể có chuyện gì được! Vân Nhi không thể sống thiếu người!"

Một màn kịch ồn ào cuối cùng kết thúc bằng việc Hoàng đế ngất đi.

Tối hôm đó, Tử Anh cầm một quả trứng gà bóc vỏ, đến bên ta, nhẹ giọng nói:

"Nương nương, để nô tỳ giúp người chườm mặt."

Ta nhận lấy quả trứng, tự mình chườm lên má, vừa nhìn vào gương, vừa hỏi:

"Hoàng đế bên kia thế nào?"

"Ngự y đã xem qua, nói không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vẫn đang hôn mê chưa tỉnh." Tử Anh thuật lại tình hình.

"Đã vậy, từ ngày mai bảo các phi tần ở Tây cung không cần đến thỉnh an bổn cung nữa."

Tử Anh gật đầu, rồi dè dặt hỏi tiếp:

"Vậy nương nương định làm gì?"

Ta đặt quả trứng xuống bàn, nhìn vào gương, ánh mắt dừng lại trên bộ cung phục màu vàng rực phía sau.

Từng chữ, từng chữ rõ ràng kiên quyết:

"Ngày mai bổn cung sẽ đích thân lâm triều."

"Có việc thì tấu, không thì bãi triều!"

Ta ngồi trên long ỷ, không còn giữ vẻ nhân từ thường ngày của một Hoàng hậu, mà nghiêm nghị nhìn xuống đám đại thần đang quỳ phía dưới.

Không ngoài dự đoán, một lão thần lập tức đứng lên nói:

"Hoàng hậu nương nương, nữ tử ở hậu cung không được phép tham chính. Trước đây, việc Hoàng hậu buông rèm chấp chính khi bệ hạ mất tích đã là trái với lẽ thường rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!