Người dịch: Emily Ton.
Sắc mặt Kỷ Vân Thư hòa nhã, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng.
"Loan nhi không hiểu chuyện, tỷ tỷ hà tất phải giận dữ với một nha đầu." Nàng quay lại mắng Loan nhi một tiếng,
"Còn không nhanh chóng nhận sai."
Loan nhi cúi đầu xuống, lúng túng một chút, sau đó mới không cam lòng nói một tiếng, Nô tỳ biết sai.
Kỷ Mạc Thanh cố tình nhíu mắt nhỏ lại, hừ một tiếng về phía Kỷ Vân Thư.
"Một tiểu nha đầu cũng khiến ngươi che chở như vậy?"
"Nha đầu cũng là người, huống chi Loan nhi đã theo ta nhiều năm như vậy, thỉnh tỷ tỷ nể mặt ta, tha nàng."
Ta càng không.
Kỷ Mạc Thanh mày liễu dựng lên, nàng dựa vào cái gì phải nể mặt Kỷ Vân Thư.
Quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt phượng, gầm nhẹ:
"Một đám đều đợi ở kia làm gì, còn không kéo người đến phòng chứa củi đi, muốn bổn tiểu thư tự mình động thủ hay sao?"
Thủy nhi cùng Lạc nhi không dám chậm trễ, sau vài bước liền bắt lấy Loan nhi.
"Tỷ tỷ, nói đến cùng Loan nhi vẫn là người của ta, muốn đánh muốn chửi cũng nên do ta tới quản." Kỷ Vân Thư nói.
"Đó cũng là nha đầu Kỷ phủ, không hiểu chuyện thì phải bị phạt, đây là quy củ, không thể rối loạn." Vung tay lên, Mang đi.
Trong khoảnh khắc, ngón tay ngọc của Kỷ Vân Thư miết đè cánh tay Thủy nhi, ngón cái thoáng dùng một chút lực. Thủy nhi chỉ cảm thấy lòng bàn chân mềm nhũn, lập tức liền đứng không yên, thân thể trực tiếp bổ nhào về phía Kỷ Mạc Thanh.
Kỷ Mạc Thanh bị bất ngờ, thân thể chao đảo ra sau, cả hai thân ảnh cùng lúc ngã ngồi trên mặt đất.
Bịch một tiếng.
"Ai nha, đau chết mất, nha đầu chết tiệt kia, ngươi có phải đã chán sống hay không?."
Kỷ Mạc Thanh bị Thủy nhi nặng nề đè lên, đau đớn kêu gào.
Thủy nhi sợ hãi, Lạc nhi một bên cũng sợ hãi, chạy nhanh qua đỡ Kỷ Mạc Thanh đứng lên.
Quần áo vốn đẹp đẽ quý giá hiện tại dính bùn đất dơ bẩn, đồ trang sức cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, rơi rớt tan tác, thật sự là có chút chật vật.
Bang......
Kỷ Mạc Thanh vung tay tát trên mặt Thủy nhi một cái, hung hăng trừng mắt với nàng.
"Nha đầu chết tiệt kia, ngay cả bổn tiểu thư cũng dám va vào."
"Nô tỳ biết sai, là nô tỳ đứng không vững, cầu đại tiểu thư tha cho nô tỳ."
Thủy nhi bị dọa nên quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu.
Kỷ Mạc Thanh vốn luôn coi trọng trang điểm như mạng sống, hiện giờ mang một thân chật vật, còn gì lợi hại hơn?
Ngón tay làm cử chỉ hoa lan, một khuôn mặt đầy bột phấn vặn vẹo vì tức giận, vào lúc này, tự nhiên cũng không còn tâm tư để ý tới Loan nhi, dậm hai chân, gầm lên giận dữ quay về phòng mình để đi tắm rửa.
Vì vậy, trò hề khôi hài vô nghĩa này mới có thể kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!