Chương 735: bách khoa toàn thư biết đi.

Kỷ Vân Thư cười cười.

Nàng vươn tay vuốt đầu con ngựa kia, đáp lại,

"Tại hạ không phải thần thánh, chỉ là vừa rồi khi mấy cái rương kia bị hở ra, bởi vì mắt sắc nên nhìn thấy mấy tấm da hổ bên trong."

Thì ra là thế.

Người nọ lại hỏi,

"Nhưng công tử làm sao biết những tấm da hổ đó chưa qua xử lý, cũng chưa khử mùi? Chẳng lẽ công tử cũng tinh thông da thuộc?"

Kỷ Vân Thư khiêm tốn cười, ánh mắt quét qua những người kia một vòng, "Nhìn cách các vị ăn mặc trang điểm, không giống nhân sĩ kinh thành, chắc hẳn là thương lữ vào kinh mua bán? Mà vừa rồi những tấm da hổ ấy, nhìn hình dạng thì dường như xuất từ vùng Nam Lâm, là loại da hổ cao cấp chính tông.

Nếu tại hạ nhớ không lầm, loại da này cực kỳ trân quý, một năm có chưa đến hai mươi tấm, chỉ có thương phú mới có thể ra giá.

Cũng chính vì trân quý, nên các thương nhân thường mời thợ giỏi tinh tế xử lý.

Các vị làm ăn buôn bán, đương nhiên lo sợ sẽ làm hỏng một tấm da quý, nên không dám xử lý quá tay, chỉ đơn giản khâu vá lại, khiến da hổ vẫn còn giữ mùi nguyên bản. Mặc dù mùi của không mạnh, nhưng ngựa thì thính giác và khứu giác trời sinh nhạy bén.

Cái rương kia vừa hơi bị hé mở, mùi bốc ra, mới khiến con ngựa này giật mình.Xem ra công tử là người thạo nghề.Chỉ là đọc nhiều sách thôi, chưa từng gia nhập vào ngành này, nếu ta có nói sai, mong được thứ lỗi.

"Nàng khẽ mỉm cười. Người nọ mang chút thưởng thức đánh giá nàng từ trên xuống dưới, tiểu công tử trước mắt này trắng trẻo sạch sẽ, vóc dáng hơi gầy yếu, nhưng từ lời nói và cử chỉ vừa rồi, chắc hẳn là người đầy bụng kinh luân."Công tử tướng mạo đường hoàng, lại rất có học vấn, dưới chân thiên tử, kinh thành quả thật là nơi nhân tài lớp lớp.

"Người nọ chắp tay hành lễ,"Tại hạ họ Cao, tên một chữ Mãnh, là người An Lãng, lần này lần đầu vào kinh muốn kinh doanh da hổ.

Vừa rồi đa tạ công tử giúp đỡ, mới trấn an được con ngựa chấn kinh, nếu có cơ hội, nhất định thịnh mời công tử một ly yến rượu.Khách khí khách khí.Vì công tử còn có việc quan trọng, nên chúng ta không dám trì hoãn nữa.

"Kỷ Vân Thư khẽ gật đầu. Cao Mãnh lập tức sai người kéo xe ngựa ra, dọn con đường trống. Hắn lại nói thêm một câu tạ. Kỷ Vân Thư chắp tay đáp lễ. Ngay sau đó liền kéo Đường Tư vẫn đang xem náo nhiệt lên xe ngựa. Trong xe ngựa. Đường Tư vẻ mặt sùng bái nhìn nàng,"A Kỷ, ngươi thật đúng là cái gì cũng biết. Xương trắng mà ngươi cũng vẽ ra được, người chết ngươi cũng xem được, án mạng ngươi cũng phá được, đến cả lai lịch da hổ và tập tính của ngựa ngươi cũng biết rõ.

Ta thân là người Hầu Liêu, vốn nên rành về ngựa nhất, nhưng vẫn không bằng ngươi. Nói thật, nếu ngươi ở Hầu Liêu, khẳng định có khối nam nhân xếp hàng muốn cưới, muốn rước ngươi về nhà, cung phụng như thần.

"Cung phụng? Thật đáng xấu hổ! Kỷ Vân Thư còn chưa kịp trả lời, Đường Tư lại tò mò nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của Kỷ Vân Thư,"Ta chưa từng thấy ngươi xõa tóc, cũng chưa thấy ngươi mặc nữ trang.

A Kỷ, nếu ngươi làm nữ nhân, nhất định sẽ rất xinh đẹp.Phải không?Chắc chắn rồi, bằng không, vị Vương gia lạnh lùng kia sao lại si tình với ngươi như thế?

"Kỷ Vân Thư nghiêng mắt nhìn nàng, nghiêm túc hỏi,"Cho nên ngươi cho rằng một nam nhân si tình là vì dung mạo của nữ nhân?

"Ách! Đường Tư suy nghĩ một chút,"Có lẽ là như vậy, nhưng —— cũng không hoàn toàn như thế."

Kỷ Vân Thư trầm mặc.

Gió nhẹ lướt qua thành xe, vén rèm xe lên, chậm rãi len vào bên trong, chạm lên gương mặt tinh xảo của nàng, và cả vết sẹo mảnh ở bên khóe mắt.

Nàng đưa tay chạm lên vết sẹo đó.

Khẽ cười......

Thật lòng yêu một người, là bất kể nàng trở nên ra sao, đều sẽ không rời không bỏ.

Trở lại Trúc Khê Viên.

Những người Cảnh Dung sắp xếp từ trước đều ra ngoài nghênh đón.

"Kỷ tiên sinh, rốt cuộc ngài đã trở lại." Lão quản gia Lương bá lên tiếng.

"Vất vả cho ông rồi, Lương bá."

Không vất vả.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!