Chương 733: Lão bà đưa bánh

Thư Nhi......

Bầu trời đêm tĩnh lặng, điểm xuyến đầy sao.

"Thư Nhi."

Đồng tử đen thẳm của Vệ Dịch sâu không thấy đáy.

Trong đầu hắn hiện lên vô số hình ảnh khi ở bên Kỷ Vân Thư.

Hắn mệt mỏi, nàng để hắn gối lên đùi nghỉ ngơi.

Hắn sợ hãi, nàng vuốt đầu hắn, nói hắn đừng sợ.

Hắn vui vẻ, nàng còn vui vẻ hơn hắn.

Hắn gặp nguy hiểm, nàng không màng tính mạng để cứu hắn.

Hắn còn nhớ rõ đêm ở Cẩm Giang, hắn cõng nàng bị thương, một đường vừa đi vừa hát, chậm rãi bước qua phố xá yên tĩnh.

Hắn và nàng cùng nhau thả đèn Khổng Minh, cùng nhau thả đèn hoa đăng, cùng nhau nặn tượng đất, cùng nhau...

Từng hình ảnh nối nhau hiện lên trước mắt hắn.

Sau đó dần dần biến mất.

"Thư Nhi......"

Dù hắn gọi bao nhiêu lần, âm thanh kia cũng không thể xuyên qua cánh cửa gỗ đỏ trước mặt, chỉ có thể xoay quanh bên tai hắn, càng lúc càng nhỏ.

Hắn gần như đã tuyệt vọng đến mức từ bỏ ý niệm muốn ra ngoài.

Chỉ có thể ôm lấy chính mình, run rẩy đôi tay, co rúm thành một khối.

"Thịch thịch."

Có người gõ cửa.

Hắn ngẩng đầu theo tiếng, loáng thoáng nhìn thấy ngoài cửa có một người đứng đó.

Dáng người không cao, còng lưng, từ trang sức trên tóc và y phục mà đoán, chắc hẳn là một ma ma trong cung.

"Hài tử? Ngươi có nghe thấy không?"

Giọng bà lão tang thương, nhưng lại hiền từ ôn hòa, pha chút xót xa.

Vệ Dịch căng người, bước gần về phía cửa.

"Bà là ai?"

Bên ngoài, bà lão nghe được tiếng hắn thì khẽ giật mình, đèn lồng cầm trong tay suýt rơi xuống đất.

Gương mặt đầy nếp nhăn lộ vẻ lo lắng, hốc mắt lõm sâu cũng đỏ hoe.

Người này, chẳng phải là bà ma ma từng gặp lúc Vệ Dịch bị Cảnh Huyên áp giải vào cung đó sao?

"Hài tử, ngươi nhất định đói bụng rồi?"

Vệ Dịch không đáp lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!