Cảnh Dung gân xanh nổi lên đầy trán, trong lòng nôn nóng, "Cảnh Diệc, giữa ngươi và ta, không cần kéo người vô tội vào."
"Chỉ cần có thể giúp ta bước lên ngôi hoàng đế, người vô tội cũng có thể trở thành một quân cờ trong tay ta."
"Nếu ngươi dám làm hắn tổn thương chút nào, đừng trách ta không còn tình nghĩa huynh đệ."
"Tình nghĩa huynh đệ?" Cảnh Diệc bật cười lớn, "Cảnh Dung, ngươi đừng mơ hồ, từ lúc chúng ta sinh ra đã định sẵn không thể là huynh đệ. Chúng ta là địch nhân, vì cùng một mục tiêu mà không tiếc tất cả để đối đầu nhau. Đừng nói đến tình phụ tử hay tình huynh đệ với ta. Nếu ta thật sự bận tâm tới những thứ đó, trước kia đã không xúi giục Thái tử vây cung, và Thái tử cũng sẽ không chết."
Hắn ta tàn nhẫn tới mức chính mình cũng không tha, huống chi là cái gọi là tình phụ tử hay tình huynh đệ.
Ánh mắt Cảnh Dung lạnh lẽo, người trước mặt hắn, đúng là bị bệnh quá nặng. Hắn chỉnh lại vạt áo, nắm chặt hai tay, "Tốt, nếu ngươi đã như vậy, ta sẽ theo ngươi đến cùng."
Theo ngươi đến cùng!
Âm thanh vang vọng trong Kim Loan Điện, hồi lâu không tan.
Hai người giằng co ngay trước long ỷ.
Cảnh Dung rời khỏi Kim Loan Điện, lúc mới đến cửa nam thì bị Thượng thư Lại Bộ Bành Nguyên Hải chặn lại, rõ ràng là đang chờ hắn.
Bành Nguyên Hải xưa nay nghiêm túc, rất ít khi nói cười. Y bước lên chắp tay, xin lỗi, "Lần trước hạ quan tấu trình Vương gia, mong Vương gia lượng thứ."
Cảnh Dung khách khí đáp, "Thượng thư nói quá lời, quả thật là bổn vương không nên nhiều lần nhúng tay vào việc điều động quan viên. Việc ngài tham tấu cũng là hợp lẽ."
"Sau việc đó, hạ quan đã sai người điều tra, những quan viên bị miễn chức đúng là có thất trách."
"Điều tra rõ là tốt rồi."
"Là hạ quan không xét kỹ chân tướng, tấu trình một việc suýt chút nữa thì hại Vương gia."
"Thượng thư, thật ra bổn vương phải cảm ơn ngài mới đúng. Nếu không phải ngài dâng tấu, cũng sẽ không có cơ hội giúp ta hồi kinh."
Trong lòng Bành Nguyên Hải hiểu rõ lý do, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ không biết, "Vì sao?"
Cảnh Dung không muốn nhiều lời, chỉ cười nhạt, "Ngài không cần biết rõ điều đó."
"Vâng, vậy hạ quan không quấy rầy Vương gia hồi phủ nữa."
Cảnh Dung gật đầu, lên xe ngựa rời đi.
Tại chỗ, Bành Nguyên Hải nhìn chiếc xe ngựa dần xa, trầm ngâm thở dài, lẩm bẩm, "Không uổng công Hiền Vương khổ tâm hao tổn, cuối cùng cũng nghênh đón ngài hồi kinh."
......
Dung Vương phủ.
Kỷ Vân Thư biết rõ tình hình trong Kim Loan Điện, cuối cùng cũng an lòng.
Chỉ là ——
Nàng lo lắng nói, "Lần này đại ca và nhị ca ta bị làm nhục giữa triều đình, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng. Cảnh Diệc cũng sẽ không chịu dừng tay."
Kỷ Lê là kẻ hiếu thắng, sao có thể cam tâm bị cách chức rồi yên phận ở nhà dưỡng hoa bón phân?
Cảnh Dung khoanh tay đứng dưới mái hiên, mắt nhìn mặt đất ướt đẫm nước mưa.
"Hoàng thượng đã hạ chỉ, lệnh cho Kỷ Hoàn lãnh binh ra biên cương. Hắn là thần tử, không thể phản kháng. Còn Kỷ Lê, tất nhiên không cam lòng bị chèn ép, cho dù là mãnh hổ vùng dậy cũng cần thời gian. Trong thời gian này, Cảnh Diệc đã gãy hai cánh, nguyên khí tổn hao, không thể tạo ra sóng lớn."
"Vậy bước tiếp theo chàng định làm gì?" Kỷ Vân Thư hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!