Trong Kim Loan Điện.
Không ai chịu nhường ai!
Một bên muốn Cảnh Dung rời đi, một bên muốn giữ hắn lại. Khó xử, chung quy vẫn là Kỳ Trinh Đế.
Thật ra, bất luận là bên nào nói cũng đều có lý. Cảnh Dung là người chủ động xin ra trận đến Ngự Phủ, thân là Vương gia, đương nhiên phải điều tra vụ án cho rõ. Hơn nữa, việc không cho hắn hồi kinh chỉ là khẩu dụ, cũng không đủ để làm trò cười trước mặt chúng thần. Bất quá, Tần Sĩ Dư nói cũng không sai, Cảnh Dung vô tội không có lỗi, lần này còn mang theo di chiếu của tiên hoàng tiến cung, không có công cũng có khổ, lưu hắn lại kinh thành là điều hợp tình hợp lý.
Cân nhắc hồi lâu, Kỳ Trinh Đế cắn răng một cái, "Trẫm hiểu ý của chư vị ái khanh. Cảnh Dung là Vương gia, làm việc nên đến nơi đến chốn, nếu đã tiếp nhận vụ án Chẩn Tai Ngân, vậy thì phải tận lực điều tra. Nhưng vụ án này vốn dĩ không nhỏ, đã từng phái nhiều đại thần đến, cuối cùng cũng không có kết quả, thậm chí còn bỏ mạng trên đường hồi kinh. Trẫm bất an trong lòng, lo lắng không yên. Nếu tiếp tục để Cảnh Dung điều tra, khó tránh khỏi lại xảy ra chuyện tương tự. Chẳng lẽ chỉ vì một vụ Chẩn Tai Ngân vĩnh viễn không thể điều tra được, hắn sẽ mãi không được hồi kinh? Từ xưa Đại Lâm chưa từng có tiền lệ Vương gia vĩnh viễn không thể trở về."
Lời nói vừa dứt, Cảnh Diệc lập tức hiểu ý.
Hắn vội vàng chen lời, "Phụ hoàng, mặc dù nhi thần cũng cho rằng Cảnh Dung không nên cứ ở mãi tại Ngự Phủ, nhưng..." Hắn nghiêng người nhìn Cảnh Dung, "Ngay cả hắn cũng nói, nếu phụ hoàng hạ chỉ muốn hắn quay lại Ngự Phủ, hắn đương nhiên sẽ lĩnh mệnh. Có thể thấy, vụ án Chẩn Tai Ngân, hắn thật sự muốn điều tra cho rõ, đúng không?"
Khóe môi Cảnh Dung nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhìn thấy, khẽ nâng cằm, tiếp lời, "Vụ án là ta nhận, đương nhiên phải tận lực điều tra rõ chân tướng, tìm lại bạc cứu tế đã mất của Ngự Phủ, đó là bổn phận, ta tuyệt không thoái thác. Chỉ cần phụ hoàng có lệnh, ta lập tức trở về Ngự Phủ, tuyệt đối không lưu lại kinh thành. Nếu không, cho dù văn võ bá quan quỳ gối trước Thái Hòa Điện, đầu đập vỡ cả thềm đá, ta cũng không bước ra khỏi cửa thành nửa bước."
"Ngươi rõ ràng là đang làm khó phụ hoàng. Biết rõ lời của đế vương tựa như chín đỉnh, nếu phụ hoàng không đành lòng thu hồi khẩu dụ 'không được hồi kinh', chẳng phải sẽ khiến quốc uy Đại Lâm bị mất mặt? Phụ hoàng còn mặt mũi nào đứng giữa triều thần?"
Một lời của hắn đánh thẳng vào tâm điểm!
Ánh mắt Cảnh Dung lạnh lẽo, "Phụ hoàng là thiên tử, hành vi của thiên tử đều là chân lý. Nếu đã biết rõ là sai nhưng vẫn cố chấp, đó mới là nỗi nhục lớn nhất thiên hạ."
"Mệnh lệnh trước, hành động sau."
"Đúng sai phải phân biệt rõ, không phân biệt trước sau. Phụ hoàng có chỉ, muốn ta lưu lại thì ta lưu lại, muốn ta rời đi thì ta sẽ rời đi."
"Ngươi chưa điều tra rõ vụ án mất tích bạc cứu trợ, đó là thất trách. Đã là thất trách, sao còn có thể để phụ hoàng hạ chỉ lưu ngươi lại? Ngươi đang đánh cược phụ hoàng không nỡ, đó là bất nghĩa."
"Cái gì là không nỡ? Cái gì là nghĩa?" Cảnh Dung vung ống tay áo, chỉ vào triều thần đang quỳ, "Cả triều văn võ bá quan dập đầu cầu xin, ép buộc hoàng thượng hạ chiếu, đó gọi là nghĩa sao? Ngươi lấy đạo lý vụn vặt để viện cớ ra lệnh, đẩy ta vào cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng gọi là nghĩa sao? Luật lệ Đại Lâm ta, có điều nào, khoản nào quy định, rằng thánh chỉ của đế vương có thể bị miệng chúng xoay chuyển?"
Ách!
Ánh mắt Cảnh Diệc thoáng hiện lên sợ hãi, nhưng vẫn không lùi bước, cứng giọng nói, "Triều thần can gián, cũng là để thiên tử giữ vững uy nghiêm, ngươi đừng vội uốn cong thành thẳng."
A phi!
Cảnh Dung nghiêm mặt: "Tổ tiên hoàng đế khai quốc lập triều, đã tự tay viết mười sáu chữ đại tự trong quyển sách hoàng văn: 'Quốc bản thân tông, đường lập nhất gia, ấn giám thiên địa, bất phân cửu đỉnh'*. Mười sáu chữ đó, cũng được khắc trên cột đá bên ngoài Kim Loan Điện."
(* ,,,: Nền tảng quốc gia là ở huyết thống hoàng tộc, vương triều chỉ có một gia tộc đứng đầu, ấn tín hoàng quyền là thiên mệnh trời đất, không thể chia sẻ quyền lực vương triều cho nhiều người. Đây là một tuyên ngôn về chính thống vương quyền, chống lại mọi hành vi phân quyền, lập phe cánh hoặc xâm phạm ngai vàng. St.)
Lời nói của hắn khí phách rung trời!
Ồ!
Quốc bản thân tông, đường lập nhất gia, ấn giám thiên địa, bất phân cửu đỉnh.
Chúng thần thổn thức không thôi.
Cảnh Diệc hoàn toàn ngẩn ngơ.
Lời nói nghẹn nơi yết hầu, không thể thốt ra.
Cảnh Dung liếc mắt một cái, ánh nhìn như băng tuyết ngàn tầng, lạnh lẽo vô cùng.
Hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, ngay tại triều đình, hắn lại dùng hình thức này mà đối đầu với Cảnh Diệc.
Nhưng chuyện nên tới, ngăn không được!
Trên đài cao, Kỳ Trinh Đế ngồi trên long ỷ như trút được gánh nặng, long bào tung lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!