Chương 45: Chân tướng trồi lên mặt nước

Sau khi biết hung thủ là ai, những người có phản ứng quyết liệt nhất, lại không phải là Chu lão gia và Chu phu nhân.

Mà là vị đang thượng vị ở trên cao đường kia tức giận bất bình, Huyện thái gia.

Nắm lấy Kinh Đường Mộc trên án đài và chỉ vào lão quản gia trên mặt đất, đứng dậy, xúc động phẫn nộ nói: "Ngươi ngươi ngươi, Chu tiểu thư cùng ngươi không oán không thù, ngươi vì sao muốn giết nàng? Nói, ngươi nói đi!"

Trong giọng nói, giống như còn mang theo một chút phấn khởi.

Ai ai ai! Hắn còn chưa nói có thù hay không, sao ngươi lại kích động như vậy!

Lão quản gia không trả lời, hắn lại hỏi: "Nếu như ngươi lại không thừa nhận, bản quan sẽ đánh ngươi năm mươi đại bản trước, xem ngươi còn giữ dược miệng như thế hay không, nhanh thú nhận nhận hết tội của ngươi, miễn cho phải chịu hình."

Kỷ Vân Thư thật sự không quen nhìn, duỗi tay ra về phía hắn và ấn xuống.

Ngồi xuống!

Nhận được tín hiệu của Kỷ Vân Thư, Huyện thái gia cảm thấy rất không xấu hổ, ngồi xuống với một cái nhìn gắt gỏng.

Sau đó, cũng đến phiên Chu lão gia và Chu phu nhân.

Sau khi cả hai đều chờ đợi một lúc lâu, dần dần mới phản ứng lại.

"Là ngươi đã giết nữ nhi của ta? A Tĩnh, đúng không? Nhưng vì sao ngươi phải làm như thế? Vì cái gì?" Chu phu nhân chất vấn.

Nhưng bất luận là ngôn ngữ hay là động tác, cũng đều không phải thực sự kích động.

Trong ánh mắt, gần chỉ mang theo thống hận và thất vọng mà thôi!

Không bình thường, phản ứng quá bất thường.

Đối với Chu lão gia, lại chỉ thở dài một tiếng, không có gì hơn!

Trong lòng Kỷ Vân Thư lại lần nữa bị bao phủ một đoàn sương mù, mơ mơ hồ hồ, kỳ kỳ quái quái.

Mà lão quản gia vẫn không hề để ý một chút nào tới chất vấn của Chu phu nhân, một lần nữa hướng ánh mắt về phía Kỷ Vân Thư.

"Ngươi không phải là đang muốn thử nghiệm ta đi?"

"Ta chỉ là không rõ, tiên sinh làm thế nào mà biết, hung thủ là ta? Đó là vụ giết người rất hoàn hảo, ngươi không có khả năng phát hiện ra."

Thật sự là đủ tự tin!

"Hoàn hảo?" Lúc này, nên cười chính là Kỷ Vân Thư.

Nàng nắn thẳng thân thể, duy nhất ánh mắt hơi rũ xuống, dừng ở trên vết sẹo dữ tợn trên khuôn mặt lão quản gia.

Một cụm từ chỉ ra: "Nếu như tại hạ không đoán sai, vết thương trên mặt ngươi, hẳn là do Chu tiểu thư gây ra!"

Lão quản gia cũng không kinh ngạc: "Làm sao ngươi biết?"

"Ngươi bảo để ta đoán, ta đây đương nhiên là đoán được, bất quá nghe khẩu khí của lão tiên sinh, đại khái ta cũng đoán đúng rồi."

Lão quản gia trầm mặc, một đôi mắt có thần, vẫn rất hoang mang.

Đơn giản, Kỷ Vân Thư câu môi: "Ngươi tất nhiên lại muốn hỏi ta, chỉ một điều này thôi, sao có thể kết luận ra ngươi chính là hung thủ?"

Nói xong, nàng lấy ra một túi giấy vàng đã được gấp cẩn thận từ bên hông, mở ra từng tầng giấy, bên trong lộ ra một khối dầu sáp trắng hơi mỏng, dính sát ở trên mặt giấy, thập phần rõ ràng.

Đây không phải là độc, đúng không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!