Chương 27: Nghĩa trang không gặp không về

Giá cắm nến thủy tinh? Cái giá cắm nến mà tiểu thư Chu gia đều thắp sáng mỗi đêm?

Cảnh Dung choáng váng, đôi mắt sắc bén loé lên một tia kinh ngạc.

"Chẳng lẽ giá cắm nến kia có vấn đề?"

Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, trong lòng thăm dò một nghi hoặc lớn, nhưng lại ngược với tưởng tượng, hung thủ đã đền tội, không có khả năng còn có sơ hở khác!

Vì thế lắc đầu:

"Không có việc gì, đại khái là ta đã suy nghĩ quá nhiều."

Nàng hơi hạ thấp dù trong tay, cất bước tiếp tục đi về phía trước.

Thư sinh này, lời nói khiến người rất khó suy đoán, cả người tựa hồ đều rất thần bí!

Cảnh Dung nhanh chóng đuổi kịp, đồng thời đảo mắt nhìn nàng hỏi:

"Trong lòng bổn vương còn có một nghi hoặc, không biết tiên sinh có thể giải thích hay không?"

"Vương gia đang muốn hỏi, vì sao tiểu nhân lại để Lưu đại nhân dẫn người canh giữ ở ngoài Chu phủ?"

Thật là thông minh!

Ai u, hắn còn chưa mở miệng hỏi, hắn đã đoán ra được!

Cảnh Dung thập phần vừa lòng gật gật đầu:

"Bổn vương chỉ là không rõ, sao ngươi có thể phán đoán hung thủ chính là người Chu gia? Lại còn có Lưu đại nhân đã chờ ở Chu gia để bắt người? Nếu như Bổn Vương là hung thủ, sớm đã bỏ trốn mất dạng!"

Kỷ Vân Thư cười cười, lại cực kỳ thần bí, không chút hoang mang tiếp tục giải thích.

"Vương gia ngẫm lại xem, hung thủ có thể hạ dược ở trong chén thuốc của Chu tiểu thư, còn có thể thần không biết quỷ không hay nâng nàng đến trên gác mái mà không bị người phát hiện.

Người này, nhất định thập phần quen thuộc với cách bố trí trong nhà Chu gia, cũng có thể thấy được chắc chắn không phải người ngoài. Ngoại trừ Chu lão gia và Chu phu nhân, cũng chỉ có thể là hạ nhân Chu phủ.

Hơn nữa, hung thủ tạo ra hiện trường giả Chu tiểu thư ngã lâu, hắn sẽ không nghĩ có người sẽ hoài nghi đến hắn, tự nhiên cũng sẽ không cần phải đào tẩu. Ngoài ra, hạ nhân Chu phủ đều đã ký khế ước bán mình, một khi không thấy trong phủ, tự nhiên sẽ đến nha môn báo quan.

Nhưng ở nha môn, mấy ngày nay kể từ khi sau Chu tiểu thư chết đều không nhận được báo án nào của Chu phủ. Vì thế ta mới dám khẳng định, hung thủ nhất định vẫn đang ở Chu phủ.Rồi sau đó?Tuy nhiên, hung thủ trăm triệu không thể tưởng tượng được, hết thảy này được hắn tỉ mỉ bày bố sẽ bị phơi bày, cho nên trong lòng hắn nhất định rất sợ hãi.

Vì thế, hắn nhất định sẽ muốn chạy trốn, cho nên hôm qua khi Lưu đại nhân rời đi, ta đã nói ngài ấy âm thầm dẫn người bao vây Chu phủ, vạn nhất hung thủ thật sự nổi tâm muốn thoát, như vậy quan sai bên ngoài lập tức có thể bắt được, hơn nữa là bắt chuẩn không lầm.Vì thế tóm lại, trước đó ngươi đã bố trí hết thảy mọi thứ với Lưu đại nhân, căn bản là ngươi vẫn chưa biết hung thủ là ai.

"Cảnh Dung nheo mắt lại. Kỷ Vân Thư gật gật đầu:"Nếu đã biết, sẽ không cần phải ở Chu phủ một đêm, càng sẽ không thể phát hiện ra, hung thủ vốn không phải một người, mà là hai người.

Đại khái là vì Chu tiểu thư chết không nhắm mắt, khiến Tố Vân tự mình đưa tới cửa, lại vừa khéo để ta nhìn thấy được khăn tay của nàng ta, nếu nói đó là ý trời, thật ra cũng không quá!

"Nhưng trong nháy mắt, hắn lại nhăn mặt lại, mang theo vài phần trách cứ:"Nếu tiên sinh thông minh như thế, khi dẫn ra hung thủ thứ hai, sao lại sử dụng phương pháp quá vụng về như thế?

Nếu không phải có bổn vương ở đây, chỉ sợ hiện tại tiên sinh đã bị người nâng đến y quán.

"Liền biết bụng hắn gà con, trong lòng còn nhớ tới điều này! Còn không phải là để ngươi ra tay giúp ta một phen hay sao! Nhưng rõ ràng là đang trách cứ, vì sao lại mang theo lo lắng và quan tâm sâu sắc? Kỷ Vân Thư không muốn suy nghĩ quá lâu về điều đó."Nếu như phương pháp này có thể dẫn ra hung thủ, thử mạo hiểm một lần, có hại gì đâu?Thật là miệng lưỡi sắc bén!Nếu tiểu nhân đã giải thích hết hoang mang trong lòng Dung Vương, vậy có phải Dung Vương cũng nên dừng lại hay không, tất nhiên, không phải muốn đi theo tiểu nhân về nhà, đúng không?

"Khuôn mặt Cảnh Dung vốn đang giận dữ, đột nhiên mỉm cười, chuyển mắt nhìn chằm chằm đường cong nhẹ nhàng trên sườn mặt Kỷ Vân Thư."Nếu như trong nhà tiên sinh có giường lớn có thể chứa được bổn vương, cùng ngươi về nhà, có hại gì đâu?

"Chẳng lẽ con của đế vương gia, đều không biết xấu hổ như thế? Trong lòng Kỷ Vân Thư không còn con mắt nào cho hắn."Nhà tiểu nhân nghèo hèn, không chứa nổi Vương gia, còn thỉnh Vương gia dừng bước."

Sao khi ném ra lời nói, nàng bước chân nhanh hơn một chút.

Nhưng Cảnh Dung cố tình giống như khối kẹo mạch nha, đột nhiên bước về phía trước, lập tức xoay người. Trong một khoảnh khắc, một cơn gió mạnh thổi qua quần áo, sau đó thân thể đĩnh bạt cũng đã thẳng tắp chắn ở trước mặt Kỷ Vân Thư.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!