Chương 42: (Vô Đề)

Anh ta có mái tóc dài màu vàng, một bên tai có đinh, mặc một chiếc áo vest hình tam giác màu trắng, trên cánh tay có hình xăm gì đó không thể nhìn thấy, mặc quần jean, đi dép tông, người anh em với phong cách quái dị này là ai vậy?

Khuôn mặt nhìn cũng được, lông mày rậm và đôi mắt to, sống cũng mũi cao, anh ta đút hai tay vào túi quần, cười toe toét nhìn cô.

Đối phương cũng nhìn cô chắm chằm, khí hậu ở đâu đúng là tốt, Tiểu Nhị Nha năm đó bây giờ lại xinh đẹp như vậy, còn đẹp hơn mấy minh tinh ở Hồng Kông.

"Nhị Nha! Nhị bánh bao! Không nhận ra anh nữa à?" Anh chàng với phong cách quái dị kia nhìn cô cười nói.

Trên thực tế, thời đại này vẫn chưa hết mấy phong cách đó, mười năm sau phong cách này đã không còn, người anh em này đúng là ông tổ của phong cách.

Hay là bạn thân hồi nhỏ của cô nhỉ, qua độ tuổi dậy thì, mặt mày ai cũng thay đổi, cô đương nhiên không nhận ra rồi!

Anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra vết sẹo dưới cằm.

Diệp Kiều biết là ai rồi!

Tôn, Tôn Kiếm! Cô hào hứng nói, người này là Tôn Kiếm, lớn hơn cô một tuổi, từ nhỏ đến lớn luôn không hợp với cô, biệt danh là Maruko!

Vì vậy, mỗi khi cô nhìn Chi

-bi Maruko thì cô sẽ nhớ tới anh ta.

Vết sẹo trên cằm anh ta vẫn là kiệt tác của cô!

"Đúng vậy, anh Kiếm đây, chắc đẹp trai qua nên không nhận ra đúng không? Hahahaha!" Tôn Kiếm nói một cách đắc thắng.

Đẹp trai…!

"Ha ha…Ờ thì, đẹp trai, đẹp trai c.h.ế. t được!" Haha! Diệp Kiều cho rằng anh đang nói đùa! Đúng là không thể hiểu được vẻ đẹp của phong cách quái dị này!

Kiếp trước chỉ nhớ Tôn Kiếm đến thành phố T, bên cạnh thành phố J, làm DJ trong quán bar, anh sinh ra đã có đam mê ca hát, cũng có giọng hát hay, nhưng mà đứa trẻ sinh ra ở nông thôn thì làm sao thành ca sĩ nổi tiếng được chứ? Vậy nên anh chỉ làm DJ trong quán bar thôi.

Tôn Kiếm thậm chí còn đắc ý hơn, lắc lắc cái mái xéo dài một bên của mình, cho rằng như vậy là đẹp trai.

Thực tế mà nói, đường nét khuôn mặt của anh ta không tệ, nhưng phong cách thì…

Thực sự là lòe loẹt vô cùng.

"Anh không đi học nữa thì định làm gì?" Hai người đứng bên cột điện thoại nói chuyện rôm rả.

"Anh đến thành phố, anh muốn làm ca sĩ." Tôn Kiếm tỏ vẻ tự tin.

"Cũng được đó, có chí hướng!" So

với những người chỉ chờ kết hôn, sinh con, anh cũng không phải người chờ sự sắp đặt!

Cô là người đầu tiên nói anh có chí hướng! Thường thì người trong làng xem anh ta như một con quái vật!

Tôn Kiếm nhìn cô gái trước mặt không còn là một cô bé mũm mĩm nữa, trong lòng thích thú vô cũng! Đúng là tri kỉ!

"Nhưng mà, anh hiểu nhạc lý không?"

Diệp Kiều nói thêm.

Anh không hiểu lắm.

"Anh hát em nghe một bài đi!" Cô lại nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!