Thay vì trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, anh lại hỏi cô, anh rất giỏi!
"Anh thì sao? Em là cô gái thứ bao nhiên anh đã hạ độc?" Diệp Kiều lùi lại một bước, giữ khoảng cách an toàn với anh, không buông tha câu hỏi.
Người đầu tiên!
Được rồi, làm trò cười cho cô đi!
Giọng của anh trầm lại kiên định, đèn cảm ứng sáng lên, đèn cảm biến đều bật sáng chiếu vào người có dáng vẻ như hững hờ, xấu xa như du côn kia. Tay phải của anh chạm vào túi quần, tự nhiên lấy ra hộp thuốc lá.
"Người đầu tiên? Sao em không tin lắm..." Giọng nói phản bác của Diệp Kiều ngày càng nhỏ vì sắc mặt anh lạnh xuống.
Lục Bắc Kiêu ngậm điếu thuốc trong miệng, trong tay cầm bật lửa, vẫn chưa châm lửa.
Nhóc con, dám không tin anh!
Muốn tin hay không! Đây không phải là một điều vinh quang gì!
Em tin! Em tin! Cô vội vàng tiến lên xoa lông, cười nói. Bản năng cô không tin kiếp trước hiểu lầm anh, nhưng cô lại tin rằng Lục Bắc Kiêu 21 tuổi trước mặt này sẽ không nói dối cô!
Khi châm thuốc, anh hít một hơi thật sâu, thổi ra vòng khói rồi nhìn chằm chằm vào cô trước mặt,
"Sau này ngoan ngoãn, đừng mù mà đi thích mấy thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh kia! Trong đại viện này, anh cũng có thể che chờ (tán) em!"
Ái chà chà, nhìn vẻ bá đạo này của anh đi!
Vì sao? Cô không sợ c.h.ế. t hoi.
Đôi mắt anh lại lạnh lẽo, Bằng bản lĩnh!
Anh bước tới vòng qua vòng eo gầy của cô,
"Cô nhóc này, còn muốn bị ai tán em?"
Giọng điệu lạnh lùng đầy vẻ uy hiếp, nếu cô dám để anh xù lông thì đêm nay đừng nghĩ đến về!
"Chỉ muốn cho anh Kiêu tán!" Cô ngoan ngoãn trả lời, cũng trả lời thật lòng, cô thích một Lục Bắc Kiêu thế này! Không ngờ lúc anh còn trẻ lại đáng yêu như thế! Không giống sau khi cưới, như hũ nút vậy!
Lời nói của cô như là một thùng dầu, khiến ngọn lửa chưa dập tắt càng bùng cháy mạnh mẽ hơn!
"Cô nhóc! Miệng ngọt thật!" Làm cho anh muốn nếm thêm!
Anh vừa định hôn thêm, trên hành lang lại vang lên tiếng nghiêm nghị của một đội vệ binh đang tuần tra.
Ai ở trên đó?!
Diệp Kiều hoảng sợ muốn trốn, cổ tay lại bị anh kéo lại, Sợ cái gì! Anh trầm giọng nói, đèn cảm ứng kia sáng lên theo tiếng bước chân.
Cố Diệp Phi
Thấy đội trưởng đội cảnh vệ tới cùng với một vài cảnh vệ, khi nhìn thấy Đại Ma Vương Lục, đội trưởng đội cảnh vệ theo bản năng muốn xoay người rời đi, nhưng bởi vì ngại tôn nghiêm trước mặt cấp dưới đành phải chào một câu.
"Là Kiêu thiếu sao! Ngài chơi tiếp đi! Ha ha..." Đội trưởng cười ha hả khách khí nói rồi xoay người,
Gặp xui xẻo, gặp ngay đại ma vương đang tán gái! Trước kia cũng chưa từng gặp phải!
Trong lòng tiểu đội trưởng hoảng hốt, ngay cả mặt mỹ nữ cũng không thấy rõ, dẫn theo đội ngũ nhanh chóng rời khỏi đây.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Kiều nhìn thấy sự uy nghiêm của vị Hỗn Thế Ma Vương này!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!