Chương 1740: Hứa yêu em ba kiếp 4

Diệp Kiều hoang mang.

Người đàn ông mặc quân trang ôm mặt cô, khóe miệng nở nụ cười nói tiếp:

"Làm vợ Lục Bắc Kiêu anh, nhậm chức cả đời! Trừ khi c.h.ế. t không được xa rời!"

Cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, không nói một lời.

"Không muốn? Anh sẽ không lấy vợ hai, yêu mình em thôi!" Anh lại nói.

Tình cảm trong mắt anh giống như một cơn lốc, cuốn cô đi!

"Anh, không lừa tôi chứ? Lúc trước không phải bẫy tôi chứ?" Cuối cùng cô tỉnh táo, run giọng hỏi.

"Biết rõ em là gián điệp còn nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ em, em thấy anh đẹp trai ngu quá hay rảnh quá hả?" Anh yếu ớt phản bác, lập tức sắc mặt trầm xuống hôn mạnh lên môi cô.

Nghĩ trăm phương ngàn kế dỗ cô đương nhiên vì yêu.

Diệp Kiều đang chìm đắm trong giấc mơ, cảm động muốn khóc giống như chính mình ở kiếp trước ...

Ngay sau đó cô thấy họ kết hôn, cưới nhau vẫn ân ái nhanh chóng có Lục Tiểu Cổn, còn chứng kiến Diệp Thành và Hoa Nhụy, Đại Ngốc và Chu Mạt, Lão Thái và Lãnh Tuyết...

Cố Diệp Phi

Kiếp trước bọn họ đều hạnh phúc.

Trong mơ cô luôn nghĩ kiếp đầu tiên hạnh phúc như thế, vì sao kiếp thứ hai tất cả mọi người lại bi thảm như vậy. Nhất là cô lại vừa ngu vừa khốn nạn, không thể so sánh với kiếp đầu!

Hơn mười năm sau, khi giặc ngoại xâm, quân đội Lục gia đã tích cực nghênh chiến. Diệp Kiều cô thường xuyên cầm quân xuất chiến, dù giặc ngoại bang có mạnh đến đâu, cô cũng không bao giờ sợ hãi!

Bởi vì chỉ cần có thể đồng sinh cộng tử cùng Lục Bắc Kiêu thì không có gì phải sợ!

Nhưng người đàn ông kiêu ngạo, yêu như mạng sống đã vi phạm lời thế Đồng sinh cộng tử của họ. Trước khi chiến tranh ập đến, để cứu mạng cô, anh đã lừa cô ra nước ngoài và dẫn quân ra tiền tuyến!

Trước khi ra nước ngoài, cô đã biết mình bị anh lừa, cô vừa đến chiến trường thì anh đã tử trận rồi!

"Lục Bắc Kiêu! Em hận anh!" Bà Lục ôm di thể ông Lục khóc rống lên, khuôn mặt cô áp vào khuôn mặt lạnh lẽo của anh.

Đã nói đồng sinh cộng tử mà anh lại đi trước cô!

Sao cô không hận cho được?!

Trên chiến trường tràn ngập khói lửa, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, con cái của họ đứng một bên cởi nón xuống...

Lục Chiến Qua lấy một phong thư từ trong n.g.ự. c ra, đó là di ngôn cha anh Lục Bắc Kiêu để lại cho mẹ.

Ý đại khái là:

Vợ, đừng đau khổ, trước khi qua cầu Nại Hà Lục Bắc Kiêu anh sẽ không uống canh Mạnh Bà, anh phải nhớ em, kiếp sau sẽ cùng em đầu bạc răng long!

Lừa đảo! Cô hét lên.

"Mẹ! Là có người bán đứng chúng ta, nếu không cha sẽ không đến mức:-"

"Lục Chiến Vũ! Ngậm miệng!" Lục Chiến Qua cắt ngang lời Lục Chiến Vũ.

Ai? ! Vẻ mặt đầy bi thương của Diệp Kiều bị vẻ tàn nhẫn thay thế!

...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!