Thời gian vẫn trôi qua từng ngày.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ ở trong phòng Lộ Tây Trạch, mỗi khi muốn ra ngoài đều sẽ bị vệ sĩ ngăn lại.
Giam lỏng sao?
Là giam lỏng rồi. Tôi hỏi Lộ Tây Trạch không chỉ một lần, hỏi rằng cậu ấy muốn làm gì. Nhưng Lộ Tây Trạch luôn từ chối trả lời, cậu ấy chỉ biết ôm tôi thật chặt, không ngừng lặp đi lặp lại bên tai tôi:
"Em là của tôi, tôi vì em mà sống."
Mỗi lúc như vậy lòng tôi đều mềm nhũn, tựa như an ủi mà hôn lên gò má cậu.
Thế nhưng chuyện này thật sự không bình thường. Đúng vậy, kết quả của việc bị giam lỏng là càng ngày tôi càng thích ngủ, mỗi ngày đều dành ra rất nhiều thời gian để ngủ, hơn nữa còn mơ thấy những giấc mơ rất kỳ quái. Tôi không khỏi rùng mình.
Két Cửa phòng mở ra.
Lộ Tây Trạch dáng vẻ mệt mỏi đi tới.
Tỉnh rồi à. Cậu ấy ngồi bên giường vuốt ve lưng tôi, ôn nhu hỏi.
Tôi muốn ra ngoài. Tôi cau mày, yêu cầu một lần nữa.
Lần này Lộ Tây Trạch không ôm tôi. Ánh mắt cậu ấy vô cùng quỷ dị:
"Nhanh thôi, rất nhanh em sẽ có thể đi ra, tôi sẽ không ngăn cản em nữa."
Tôi còn muốn nói gì đó thì đã lại cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.
Ngủ đi, ngủ đi. Cậu ấy ôn nhu nỉ non bên tai tôi tựa như tình nhân. Tôi nhắm nghiền hai mắt.
Tôi cứ vậy mà ngủ, trong mơ là màu đen. Có âm thanh. Là tiếng thiếu niên khóc. Tiếng thiếu phụ hét chói tai và tiếng gào thét của người đàn ông, tiếp theo là tiếng kêu: Anh, anh... Giọng nói cực kì thê lương, dường như chủ nhân của giọng nói ấy đã gặp phải chuyện thống khổ nhất trên thế gian này:
"Tha thứ cho em, anh, tha thứ cho em đi..."Tình cảm cuộn trào mãnh liệt làm cho người ta hít thở không thông.
Tôi chỉ biết mình đang khó chịu, đang khổ sở đến mức sắp chết.
Tỉnh lại đi. Cảm thấy cơ thể bị lay mạnh, tôi mờ mịt mở mắt: A?
Là tôi. Người đánh thức tôi hình như hơi lo lắng:
"Mau tỉnh lại, thời gian không còn nhiều!"
Lộ Tây Nghiêu? Tôi dụi dụi mắt, mờ mịt nhìn cậu ta: Sao vậy?
"Mau đi theo tôi, lát nữa đám vệ sĩ tỉnh lại thì không ổn." Cậu ta tiếp tục lắc lắc người tôi, hét lớn.
Đi? Cuối cùng tôi cũng tỉnh táo lại:
"Lộ Tây Nghiêu, cậu nói gì vậy?"
"Chẳng lẽ anh không muốn rời khỏi đây sao?!" Cậu vô cùng lo lắng: Đi mau!
Tôi hốt hoảng mặc lại quần áo cho tử tế, xong lại bị Lộ Tây Nghiêu kéo tay chạy khỏi phòng. Tôi mơ hồ cảm thấy sau lưng mình tựa như bị một ánh mắt sắc nhọn đâm xuyên qua.
Rốt cuộc là sao vậy?
***
Không biết đã chạy bao lâu, cuối cùng Lộ Tây Nghiêu dừng lại trước một nhà trọ cũ nát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!