Không phải tôi. Lộ Tây Nghiêu nhàn nhạt trả lời một cậu:
"Anh nghĩ là tôi sao? Khiêm Nghĩa?"
Tôi tức giận mím chặt môi, lạnh lùng nhìn cậu ta không đáp. Sao tôi có thể tin cậu ta được? Nhưng ngay lúc này, tiếng cười the thé lại vang lên lần nữa. Tôi giật mình nhìn vẻ mặt khinh thường của Lộ Tây Trạch, môi cậu ta không hề mấp máy.
Tôi hơi áy náy, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là lúc để cảm thấy áy náy.
Rốt cuộc là cái gì? Tôi yếu ớt hỏi, cứ tiếp diễn như vậy, tôi sợ mình cũng sẽ trở nên không bình thường.
"Anh quen anh trai tôi khi nào?"
Cậu ta không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại.
Trầm mặc một lát, tôi bị ánh mắt cố chấp của cậu ta làm cho dao động: Cấp ba.
"Thật không? Tình cảm của anh đối với anh ấy là gì?" Cậu ta tiếp tục hỏi, ánh mắt có chút sắc bén.
Tôi hơi hốt hoảng. Thực ra tôi thích Lộ Tây Trạch. Không sai, tôi thích cậu ấy. Sau một năm ngồi cùng bàn, tôi không kìm được mà thích thiếu niên lạnh lùng ấy, thích vẻ mặt bình thản của cậu, càng thích những khi cậu cười, dù rằng cậu rất hiếm khi cười.
Nhưng tình cảm giữa nam với nam sao có thể được chấp nhận. Không ngoài dự đoán, tôi không chịu nổi sự dằn vặt trong tâm khảm, bèn thổ lộ với cậu ấy, sau đó cậu ấy cũng không tới trường nữa
- hiển nhiên cậu ấy đang uyển chuyển từ chối lời tỏ tình của tôi.
Anh thích anh ấy.
Lộ Tây Nghiêu thấy vẻ mặt khác lạ của tôi lại càng chắc chắn hơn.
Đã qua rồi. Tôi thở dài.
"Chỉ là quá khứ mà thôi."
Tôi hiểu. Lộ Tây Nghiêu cười tươi:
"Thì ra là vậy, đây chính là nguyên nhân."
Tôi không hiểu nổi mà nhìn cậu ta.
"Anh vẫn không hiểu? Đây chính là..."
"Hai người ở đây làm gì thế?" Lời nói tiếp theo bị cắt đứt một cách vô tình. Lộ Tây Trạch mặc một bộ đồ ngủ trắng như tuyết, lạnh lùng đứng trên cầu thang, sắc mặt tái nhợt.
Không có gì.
Lộ Tây Nghiêu nhanh chóng xoay người:
"Vừa nãy Khiêm Nghĩa nghe thấy tiếng trẻ con cười."
Lộ Tây Trạch nghe vậy, sắc mặt càng lạnh hơn:
"Tây Nghiêu, đừng có suốt ngày gây thêm phiền phức cho anh như vậy."
"Em biết. Em biết mà." Giọng nói cậu ta mơ hồ, như thể ân ẩn một nỗi khổ nào đó. Lộ Tây Nghiêu rời đi, chỉ còn lại một bóng lưng mờ nhạt.
"Anh, sao em có thể gây thêm phiền phức cho anh được."
Tôi cảm thấy khung cảnh trước mắt rất giống một bộ phim, mà tôi chính là người qua đường, không thể hiểu nổi cuộc đối thoại của hai người họ.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!