Chương 1: bắt đầu

"Tôi chết. Thi thể rữa nát trong đất. Nhưng người lại cười, cười nhạo sự hèn mọn và tuyệt vọng của tôi."

- Lời tựa.

***

Khi cậu ấy tới phòng khám của tôi lần nữa thì đã là chuyện của ba tuần sau. Tôi nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cậu, đẩy gọng kính:

"Không có chuyển biến gì khả quan sao?"

Không. Cậu ấy đạm mạc nói, khuôn mặt đẹp đẽ trở nên tái nhợt.

"Cậu không khuyên cậu ta tới chỗ tôi khám à?" Tôi cau mày.

"Khuyên rồi. Vô dụng thôi." Cậu ấy vuốt ve dấu vết đỏ sậm trên cổ tay, giọng nói càng lúc càng sốt ruột:

"Buổi tối vẫn là cái bộ dáng đó, đóng cửa rồi mà vẫn chẳng có tác dụng gì."

"Cậu ấy có bị tổn thương gì không? Ví dụ như có người khiến cậu ấy mất hết niềm tin vào người sống?" Tôi nhìn vết bầm tím đỏ trên làn da trắng như tuyết của cậu, thương tiếc mà hỏi.

Cậu ấy nghe xong bèn trầm mặc một lát, chần chừ nói: Tôi không biết.

Tôi cảm thấy hơi nhụt chí. Người này là bạn học thời cấp ba của tôi, tới phòng khám tâm lý của tôi vì em trai cậu ấy

- một thiếu niên bị mắc chứng ái tử thi (*), tình trạng bệnh tình nghiêm trọng tới mức nửa đêm canh ba cậu ta còn lẻn vào nhà xác ở bệnh viện để trộm xác. 

(*) Có ham muốn, dục vọng với xác chết.

Cậu ấy thấy tôi lộ ra biểu tình bất lực, môi lại mấp máy: Khiêm Nghĩa. Cậu ấy gọi.

Ừ? Tôi nghi hoặc hỏi: Sao vậy?

Tới nhà tôi xem đi. Vẻ mặt Lộ Tây Trạch gần như tuyệt vọng:

"Không thể cứ để nó tiếp tục như vậy, ba mẹ tôi cũng rất sợ."

Tôi ngẩn người:

"Nhưng cậu ta có xu hướng bài xích bác sĩ mà? Làm như vậy thì có kích thích tâm lí phản nghịch của cậu ta không?"

"Tôi không lo được nhiều như thế."

Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Lộ Tây Trạch bắn ra loại ánh sáng khiến tôi sợ mất mật:

"Không có nhiều thời gian như vậy."

Ừ, được rồi.

Tôi trầm ngâm một lát rồi đồng ý.

Vậy tuần sau nhé. Lộ Tây Trạch đứng lên:

"Đến lúc đó tôi tới đón cậu."

Tôi gật đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an.

Lộ Tây Trạch là bạn cùng bàn với tôi hai năm. Trong ấn tượng của tôi, người này cực kì thờ ơ, chỉ khi ở trước mặt tôi mới để lộ ra một chút cảm xúc. Sau khi tốt nghiệp, chúng tôi không liên lạc cũng gần hai năm; hôm nay liên lạc lại vì em trai cậu ấy trở nên quái lạ.

Thật đúng là... tôi tháo kính xuống, cười khổ xoa xoa khoé mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!