Editor: Gấu Gầy
Tối qua Dung Lãm mơ thấy ba mẹ.
Đã rất lâu rồi, kể từ khi họ qua đời bảy năm trước, hình như đây là lần đầu tiên. Họ dịu dàng sờ trán cậu, còn ôm cậu nữa.
Nếu đã chịu gặp cậu, có phải ba mẹ đã thấy được những nỗ lực của cậu trong những năm qua nên tha thứ cho cậu rồi không?
Dung Lãm vừa định hỏi cho rõ thì tỉnh giấc.
Ý thức của cậu còn chưa tỉnh táo, cổ họng đã lên tiếng trước. Cảm giác khô rát và đau đớn như có gai quấn quanh cổ họng khiến cậu vô thức co thắt.
"Nước..." Cậu khàn giọng nói. Ngay sau đó một cốc nước vừa vặn xuất hiện bên miệng, cậu lập tức uống cạn.
Dung Lãm thở dài một hơi, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đưa nước thì lập tức cứng đờ. Ngô Tử Hiển đang nhìn cậu từ trên cao xuống, những ngón tay được cắt tỉa gọn gàng đang cầm cốc thủy tinh.
Quả là một khuôn mặt động lòng người, dù Dung Lãm có nhìn bao nhiêu lần vẫn bị mê hoặc. Giới giải trí không thiếu những khuôn mặt đẹp, nhưng đẹp như vậy thì chỉ có một.
Khuôn mặt này không chê vào đâu được, không phải kiểu khuôn mặt AI hay người mẫu đại trà mà là kiểu hơi xa cách. Ánh mắt mang theo vẻ thương hại, giống như một bức tượng Phật bằng ngọc tỏa ra hơi lạnh.
Khi tầm mắt rơi xuống đôi môi trắng mềm của Ngô Tử Hiển, Dung Lãm đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cậu đỏ mặt, sờ gáy, không được tự nhiên dời mắt đi.
"Cảm thấy thế nào rồi?" Ngô Tử Hiển hỏi.
"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn anh. Anh đừng lại gần em như vậy, lỡ lây cho anh thì sao."
"Vừa rồi bác sĩ gia đình của anh đã đến kê cho em thuốc đặc trị."
"Làm phiền anh rồi."
Sự im lặng ngột ngạt kéo dài vài giây, Ngô Tử Hiển đột nhiên lạnh lùng hỏi: "Trên tường có gì à?"
Dung Lãm sững người, ngơ ngác quay lại: "Không có."
"Vậy tại sao không nhìn anh?"
Dung Lãm á khẩu, nhất thời không nghĩ ra lời giải thích hợp lý, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi anh." Cậu ép mình nhìn thẳng vào Ngô Tử Hiển, nhưng chưa đầy vài giây, ánh mắt lại bắt đầu đảo đi chỗ khác.
Ngô Tử Hiển mất hứng, hắn cầm túi máy tính lên, thờ ơ nói: "Em nghỉ ngơi đi, tối gặp."
"Khoan đã." Dung Lãm đột nhiên gọi hắn lại, không được tự nhiên hỏi, "Tối nay anh cũng về đây ngủ à?"
"Có vấn đề gì sao?"
– Nếu Ngô Tử Hiển về đây ngủ, có khả năng anh ấy sẽ lại hôn... hôn... hôn mình không?
"Em bị bệnh, sợ lây cho anh. Bị sốt cũng khá khó chịu đấy, anh biết mà." Dung Lãm cười nói.
"Anh chưa từng bị sốt."
Dung Lãm hơi mở to mắt, hỏi một câu giống hệt đồng đội: "Hồi nhỏ cũng không bị à? Chưa từng bị một lần nào sao?"
"Không." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nói, "Anh chưa bao giờ bị bệnh."
Quả là siêu nhân. Dung Lãm thầm cảm thán trong lòng.
"Gần đây không phải anh đang viết luận văn sao? Em sợ làm phiền anh, hay là anh tìm chỗ nào yên tĩnh để ngủ đi." Dung Lãm lại đưa ra lý do khác.
"Sáng mai có lịch thu âm, chạy qua chạy lại không tiện."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!