Chương 7: Chỉ có thể ôm một lúc thôi

Nhưng hôm nay Ngô Tử Hiển còn có lịch trình, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, bắt xe về nhà ba mẹ.

Ba hắn

- Ngô Nguyên Tu là người đứng đầu công ty giải trí hàng đầu, người cầm lái duy nhất của "Tĩnh Thư Entertainment", nắm giữ thực quyền của sáu tập đoàn lớn, kinh doanh hơn trăm công ty. Cách đây không lâu, ông dẫn đầu xu hướng phim ngắn tập, với tầm nhìn xa trông rộng độc đáo đã khiến cả giới giải trí phải dè chừng.

Ông xuất thân từ Kim Lăng, lăn lộn nhiều năm trên thương trường ở Đế Đô, nhưng khi về già vẫn muốn trở về quê hương. Vì vậy, ông đã nhắm đến khu Chung Sơn Quốc Tế dưới chân núi Tử Kim Sơn, cho người xem qua, phong thủy cũng không tệ, liền tiện tay mua một căn nhà.

Ngô Tử Hiển bước vào phòng khách, đưa chiếc áo khoác gió dài màu đen tuyền cho dì Lưu. Ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa xung quanh hắn nhưng không thể làm tan chảy vẻ lạnh lùng bẩm sinh.

Ngô Nguyên Tu tuổi đã cao song tinh thần vẫn tốt, dáng ngồi ngay ngắn như cây tùng cây bách. Mẹ hắn

- Thư Dung dựa vào tay vịn, vẻ tao nhã gần như cố ý. Bà không phải là mỹ nhân hàng đầu trong giới giải trí nhưng lại có đôi mắt lãng mạn biết kể chuyện.

Ngô Tử Hiển được thừa hưởng điểm này từ bà.

Ngô Tử Hiển khẽ gật đầu chào, nói nhỏ: "Ba, mẹ, con về rồi."

Nói xong, hắn đi thẳng đến chiếc ghế sofa đơn cách xa ba mẹ. Ngồi xuống gọn gàng, dựa lưng vào ghế, hai tay đặt thoải mái trên tay vịn, chẳng nhìn ai.

Ngô Nguyên Tu và Thư Dung bất lực nhìn nhau, thầm nghĩ không biết tính cách cao ngạo này giống ai.

Trong tưởng tượng của nhiều người, Ngô Tử Hiển sinh ra trong gia đình quyền quý như vậy, tuổi thơ chắc hẳn rất cô đơn. Giống như nhiều fan đã nói -- "Anh ấy không cần nhiều tiền, chỉ cần nhiều tình yêu".

Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại.

Tuy công việc bận rộn nhưng hai vợ chồng chưa bao giờ lơ là việc đồng hành và giáo dục Ngô Tử Hiển. Năm Ngô Tử Hiển tám tuổi, Thư Dung ban ngày đi thảm đỏ tại Liên hoan phim quốc tế Berlin, buổi tối còn phải bay về để chúc mừng sinh nhật con trai.

Có lẽ chính vì Ngô Tử Hiển muốn gì được nấy, cuộc đời thuận buồm xuôi gió nên khiến hắn tự cao tự đại, cho rằng tất cả thành tựu đều là do bản thân mình đạt được, khinh thường những mối quan hệ xã giao giả tạo.

"Mấy hôm trước cha có nói chuyện điện thoại với chú Mã của con." Ngô Nguyên Tu lên tiếng, "Thằng nhóc này, con từ chối bộ phim mới của chú ấy, chú ấy còn nói giữ lại vai đó cho con. Đợi con làm xong việc, đừng quên cảm ơn chú Mã, chú ấy quan tâm con lắm đấy."

Ngô Tử Hiển bình tĩnh đính chính: "Chú ấy giữ vai cho con là vì cần con để đảm bảo doanh thu phòng vé."

"Nói năng kiểu gì vậy?!" Ngô Nguyên Tu lập tức nhíu mày, quát lớn, "Người ta nâng đỡ con là nhờ ba con là Ngô Nguyên Tu, nếu không con là cái thá gì?"

"Con nắm bắt mọi cơ hội để vươn lên, không dựa vào bất kỳ ai cả."

Giọng điệu của Ngô Tử Hiển rất bình tĩnh, nhưng sự tự tin và tự cao tự đại ăn sâu vào máu đã bộc lộ rõ ràng trong cuộc đối thoại ngắn ngủi này.

Ban đầu Ngô Tử Hiển ỷ vào tài năng xuất chúng của mình càng ngày càng độc lập, vì vậy Ngô Nguyên Tu đã ném hắn vào Forth để rèn luyện, không cho phép bất kỳ ai giúp đỡ. Mục đích là để rèn luyện tinh thần đồng đội của hắn, để hắn hiểu rằng rất nhiều việc một mình không thể làm được.

Nhưng điều ông không ngờ tới là thằng nhóc này lại bỏ rơi Forth tự mình bay lên cao, quả thực là tát thẳng vào mặt Ngô Nguyên Tu.

Ngô Nguyên Tu hơi nhíu mày, không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Gửi con vào giới giải trí bắt đầu từ tầng lớp thấp nhất là muốn con có thêm chút hơi thở cuộc sống, kết quả bao nhiêu năm rồi chẳng tiến bộ chút nào. Giao công ty cho anh trai con quả là đúng đắn, tính cách của con không phù hợp để quản lý công ty."

"Phù hợp hay không cũng chỉ là lời nói của ba thôi." Ngô Tử Hiển ngẩng mắt lên, "Hơn nữa bây giờ con đã có công ty niêm yết của riêng mình, không nhất thiết phải cần công ty của ba."

Ngô Nguyên Tu đứng phắt dậy, vẻ mặt nghiêm trọng như sắp nhỏ ra nước.

Hai cha con nhìn nhau một lúc, cuối cùng là ông quay người bỏ đi: "Không quản được con nữa, ba đi xem bữa trưa làm xong chưa."

"Có thịt Đông Pha mà con thích không?" Ngô Tử Hiển hỏi.

"Không có!" Ngô Nguyên Tu tức giận nói lớn.

Thư Dung bị chọc cười khúc khích. Những đường kim tuyến thêu trên tấm chăn lụa gấm lấp lánh ánh sáng xa hoa dưới ánh đèn. Mấy chiếc chuông nhỏ trang trí kêu leng keng.

"Con xem con kìa, cố tình chọc giận ba con làm gì? Lớn thế này rồi, không biết nói lời ngon tiếng ngọt à." Thư Dung mắng yêu, "Con cũng biết, anh trai con hơi kém cỏi. Về việc giao công ty cho ai, ba con vẫn còn đang do dự."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!