Ngày thứ ba Ngô Tử Hiển đi công tác, Dung Lãm vẫn không gặp được hắn.
– Rõ ràng đã xin lỗi rồi, cũng đã mây mưa rồi, rốt cuộc phải làm sao anh ấy mới tha thứ cho mình đây?
Dung Lãm thở dài, đặt điện thoại xuống, rồi chậm rãi chui vào trong chăn, trùm kín đầu.
Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng "két" một tiếng.
Dung Lãm hé một góc chăn ra, nhìn thấy em gái đang lén lút thò nửa người vào.
"Sao vậy?" Dung Lãm chống người dậy hỏi.
Em gái giật mình, vội vàng nói: "Không, chỉ là, đã mười một giờ rồi."
Dung Lãm đột nhiên nhận ra điều gì đó, vội vàng vén chăn xuống giường: "Anh quên mất, anh nấu cơm ngay đây."
"Không cần, mấy hôm trước em lấy được phiếu giảm giá của KFC, chúng ta ăn cái này đi." Em gái nói. "Bình thường anh ít khi ngủ nướng, em sợ anh xảy ra chuyện gì."
"Anh có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Dung Lãm cười hỏi.
Dung Cảnh bất lực buông vai xuống.
Cô thường cảm thấy, kể từ khi ba mẹ qua đời, anh trai quỷ sứ nghịch ngợm của mình dường như đã dần dần chết đi. Ngược lại, cô luôn thấy thấp thoáng bóng dáng của ba mẹ trên người Dung Lãm.
"Anh thực sự không sao chứ?"
"Không sao, anh thay quần áo đây, em và Sĩ Thành đợi anh một chút."
Chỉ nói chuyện vui, không nói chuyện buồn, điểm này cũng rất giống ba mẹ năm xưa.
Cuối cùng, Dung Cảnh cũng không nói gì thêm, cô giúp anh trai đóng cửa phòng ngủ: "Được rồi, anh thay đồ đi."
Tuy bình thường, Dung Lãm giống hệt như một người cha nghiêm khắc, không cho Dung Cảnh và em trai ăn đồ ăn vặt và đồ ăn nhanh. Nhưng Dung Cảnh có thể nhận ra, anh trai mình vẫn rất thích KFC và McDonald's. Nhưng vì phải làm gương cho hai đứa em nên mới không ăn.
Hôm nay có lẽ tâm trạng không tốt, Dung Lãm ăn rất nhiều đồ chiên rán và đồ ngọt, giấy gói chất thành đống trên dĩa.
Ăn xong, ba anh em đi bộ về nhà.
Đi ngang qua một công viên, em trai đề nghị muốn chơi ở đây một lát, Dung Lãm đồng ý. Vì vậy, em trai và Da Đông Lạnh chơi ném dĩa bay trên bãi cỏ, Dung Lãm và em gái ngồi trên xích đu trò chuyện.
"Kỳ nghỉ này sao anh không đi đâu hết vậy?" Em gái tò mò hỏi, "Không đi chơi với ghệ sao?"
Dung Lãm đã kể cho em gái nghe chuyện mình yêu đương, nhưng không nói đối tượng là Ngô Tử Hiển. Vì vậy, mặc dù Ngô Tử Hiển thường xuyên đến nhà chơi, nhưng em gái hay ở trường nên vẫn chưa biết.
Dung Lãm ngượng ngùng nói: "Cãi nhau rồi à."
"Vì sao?"
Có lẽ thực sự cần tìm một người để tâm sự, Dung Lãm do dự một chút, giấu đi thông tin quan trọng, kể lại đầu đuôi câu chuyện cho em gái nghe.
Sau khi nghe xong, em gái trợn tròn mắt: "Không phải chứ, người ta bảo anh ở nhà suy nghĩ cho kỹ là anh ở nhà suy nghĩ thật sao?"
"Nếu không thì sao..."
"Anh ơi, chỉ số EQ mà anh vẫn luôn tự hào đâu rồi?" Em gái nói với vẻ mặt bất lực, "Bảo anh ở nhà suy nghĩ cho kỹ, ý là bảo anh vượt qua thách thức, đến tìm cô ấy đấy!"
"Là vậy sao?" Dung Lãm ngạc nhiên, "Anh ấy cũng không nói cho anh biết anh ấy ở đâu."*
*Anh ấy () và cô ấy () đều đọc là Tā. Cho nên khi nói chuyện qua lại người nghe sẽ không biết đối tượng được nhắc tới là nam hay nữ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!