Từ khi còn rất nhỏ, Dung Lãm đã phát hiện ra mình không may mắn.
Những thứ mà cậu vô cùng mong đợi, vô cùng muốn có, không hiểu sao, cuối cùng thường sẽ mất đi.
Chạy hơn chục cây số mong ăn một tô mì, quán lại luôn đóng cửa; người bạn học mà cậu mong muốn kết bạn nhất, đột nhiên chuyển trường đến thành phố khác; kỳ thi tuyển sinh cấp ba mà cậu hy vọng có thể thể hiện bản thân, tất cả các môn đều thất bại thảm hại; chú chó nhỏ mà cậu hy vọng sẽ lớn lên khỏe mạnh, chết vì bệnh care vào mùa đông năm đó...
Và, mong mỏi ba mẹ có thể thường xuyên về thăm mình, nhưng lại thất vọng hết lần này đến lần khác.
Những thất vọng vụn vặt này tích tụ lại, buộc Dung Lãm phải nghĩ ra một giải pháp
- Đó là kìm nén mong đợi và h*m m**n của mình, có được thì bất ngờ, không có được cũng bình thường.
Kỳ lạ thay, khi cậu dùng quy tắc này để thực hiện cuộc sống của mình, mọi thứ dường như đều suôn sẻ. Vì vậy, Dung Lãm nhỏ bé rất tự hào, cậu nghĩ rằng mình đã tìm ra liều thuốc tiên để chiến thắng số phận.
Hồi Dung Lãm còn nhỏ, ở đầu làng có một bức tường nguy hiểm, đối diện với con đường lớn duy nhất vào làng. Nghe nói ban đầu nó được xây dựng để chống lại quân Nhật, lịch sử khá lâu đời.
Nhưng trong thời bình, nó đã mất đi tác dụng, trở nên đổ nát hoang tàn, ngày thường không có ai đến, chỉ có Dung Lãm thích nằm dài trên đó.
Vì từ trên tường, cậu có thể nhìn thấy cuối con đường. Nếu ba mẹ từ nơi khác trở về, cậu sẽ phát hiện ngay lập tức.
Ông cụ trong làng khuyên cậu: "Chuyện này mày càng mong đợi thì càng không đến, đợi đến khi nào mày không nghĩ đến nữa, quên đi, thì ba mẹ mày sẽ về."
"Ông già lắm chuyện." Tiểu ma vương nghịch ngợm nhe răng, "Con cứ thích xem đấy, ông về cho gà ăn đi."
Ông cụ tức giận muốn lấy gậy phang vào chân cậu.
Lúc đó, Dung Lãm nổi tiếng là đứa trẻ hổ báo trong làng, nên đâu có sợ một ông già. Cậu biết ông cụ già yếu không thể leo lên được, cố tình làm mặt quỷ với ông.
Thực ra trong lòng Dung Lãm biết rõ, rất có thể sẽ không đợi được gì cả.
Ba mẹ làm việc ở thành phố xa, về nhà không tiện, thường chỉ gặp được vào dịp Tết Nguyên đán và Quốc khánh. Nhưng có vài lần, khi cậu không mong đợi, không nghĩ đến nữa, họ lại đột nhiên xuất hiện, giống như chú chim bồ câu bay ra từ chiếc mũ ảo thuật. Vì vậy trong lòng Dung Lãm luôn có một tia hy vọng.
Lúc đó, điện thoại di động vẫn chưa phổ biến, nếu muốn gọi điện thoại, phải mất hai hào đến cửa hàng tạp hóa trong làng, chuyển tiếp đến mỏ than nơi ba mẹ cậu làm việc.
Dung Lãm chống nạnh, nói với người ở đầu dây bên kia: "Sắp đến sinh nhật con rồi, ba mẹ có về không... Con muốn ăn bánh gato..."
"Con bé và thằng nhóc nhỏ cứ bám lấy con suốt ngày, con sắp phát điên rồi. Hai người chỉ biết sinh, không biết nuôi dạy con cái sao..."
"Không được, nhất định phải về! Có tuyết rơi cũng phải về! Lần trước đã hứa với con rồi mà không giữ lời, lần này nhất định phải..."
"... Nếu hai người không về, con cũng mặc kệ hai đứa nhỏ đó, để tụi nó tự sinh tự diệt..."
Ba mẹ thực sự không thể làm gì đứa con lớn này, đành phải đồng ý tranh thủ ngày nghỉ về một chuyến, còn sẽ mang bánh gato ở thành phố về cho cậu. Bánh gato ở thành phố mềm mại, thơm mùi sữa, Dung Lãm rất thích ăn.
Khi Dung Lãm tự hào tuyên bố chuyện này ở nhà, em gái khinh thường liếc cậu một cái: "Chỉ giỏi kiếm chuyện, ba mẹ về một chuyến rất vất vả, anh không biết sao."
Em trai cầm thìa, bập bẹ nói: "Chưa cai sữa."
Dung Lãm mất mặt, tức giận lấy đi dĩa, giận dỗi nói: "Hai đứa không mong ba mẹ về sao? Còn lải nhải nữa, có giỏi thì đừng ăn cơm anh nấu!"
"Vô lý!" Dung Cảnh tức giận trừng mắt.
"Vô lý!" Em trai cũng bắt chước theo.
Hai đứa giả tạo. Dung Lãm tức giận nghĩ, rõ ràng trong lòng rất vui vì ba mẹ về, còn giả vờ người lớn trách mắng mình, để mình làm người xấu.
Đến ngày sinh nhật, Dung Lãm không làm việc nhà, cũng không làm bài tập. Sáng sớm đã nằm dài trên tường, vươn cổ nhìn ra ngoài.
Con đường rộng lớn thẳng tắp tràn đầy hy vọng, Dung Lãm tưởng tượng ở cuối con đường xuất hiện hai chấm đen nhỏ, rồi chấm đen đó dần dần lớn lên, biến thành hình dáng của ba mẹ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!