"Giáng sinh vui vẻ." Khi Dung Lãm xách hộp bánh gừng và sô cô la bước vào phòng tập, các em gái ban đầu sững người, sau đó bắt đầu la hét.
Mấy người gần cậu nhất ríu rít như chim sâu chạy đến kéo cậu vào phòng.
"Anh Lãm, sao anh lại đến đây?"
"Lâu rồi không gặp anh Tiểu Lãm."
"Biết mấy đứa Giáng sinh không ra ngoài được nên mang chút quà đến." Dung Lãm mỉm cười, cởi áo khoác ngoài ra vắt lên khuỷu tay, phân phát hộp quà cho mọi người, "Tập luyện vất vả rồi, ăn chút đồ ngọt sẽ vui hơn."
"Cảm ơn anh Lãm!"
"Không vất vả đâu, ai mà chẳng phải trải qua như vậy."
Trên quà có tên của từng người, còn có lời chúc Giáng sinh. Một em gái bóc một miếng bánh gừng, cắn rôm rốp. Vị ngọt của quế hòa quyện với vị gừng thoang thoảng thơm lừng.
"Nhìn anh Lãm đi, vậy mà còn biết nghĩ đến chúng ta, anh Hữu và anh Diên Chi đâu rồi?"
Dung Lãm giải thích: "Anh Hữu và anh Diên Chi trách tặng quà cho bên nam, quà là tụi anh cùng nhau mua."
Em gái vẫn giả vờ giận dỗi, quay mặt đi.
Dung Lãm hiểu ra, đây là đang chờ được dỗ, liền nói đùa: "Anh sẽ về mắng hai người đó, làm anh kiểu gì vậy, lần sau sẽ mua quà riêng để tạ lỗi với Tâm Nhiễm của chúng ta."
Mọi người đều cười nói vui vẻ.
Đây là những món quà cuối cùng, thấy không bận gì nữa, sau khi tặng quà xong Dung Lãm bèn trò chuyện với các đàn em một lúc. Trò chuyện một hồi, cậu đột nhiên chú ý đến một cuốn tạp chí trên tủ giày, là ấn bản đặc biệt Giáng sinh của một trong năm tạp chí thời trang lớn.
Ảnh bìa là của Ngô Tử Hiển, hắn nằm nghiêng trên ghế sofa, mặc áo len Giáng sinh màu xanh lá cây đậm, người quấn đầy đèn nháy, bên cạnh chất đầy quà. Khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai đó dù không biểu cảm gì cũng toát lên vẻ sang trọng.
"Của ai thế? Vậy mà lại mua được số này." Dung Lãm nhướng mày nói.
"Của em." Tâm Nhiễm giơ tay lên, rồi nghi ngờ hỏi, "Anh Lãm, sao anh biết số này khó mua?"
Dung Lãm đột nhiên nhận ra mình đã lộ tẩy, nhưng biểu cảm của cậu không hề thay đổi, chỉ thản nhiên mỉm cười: "Nghe nói, số lượng giới hạn hai trăm nghìn bản bán hết trong vòng vài giây, nền tảng bị sập hơn hai phút."
Tất nhiên, bản thân Dung Lãm cũng không mua được.
"Hehe, tốc độ tay của em người thường không sánh bằng đâu. Bài phỏng vấn của anh Tử Hiển còn nhắc đến Forth nữa, em vừa mới đọc xong."
"Nhắc đến tụi anh?" Dung Lãm hơi sững người.
"Anh Tử Hiển không nói với mấy anh sao?" Sau khi hỏi xong, Tâm Nhiễm đột nhiên nhận ra mình lỡ lời. Bây giờ Ngô Tử Hiển và những người khác trong Forth đã khác biệt một trời một vực, có lẽ không thân thiết như cô tưởng tượng.
Vì vậy, cô vội vàng nói: "Anh Lãm, em tặng anh cuốn này, anh mang về đọc đi."
Dung Lãm kiên quyết từ chối: "Không cần đâu, cuốn này bây giờ bị thổi giá lên khá cao đúng không?"
Nhưng cậu không thể lay chuyển được sự kiên trì của Tâm Nhiễm, cuối cùng đành phải nhận lấy.
Trở về ký túc xá, vừa hay Tần Hữu và Đường Tiên Chi cũng đang ở đó, Dung Lãm liền gọi họ đến cùng xem bài phỏng vấn của Ngô Tử Hiển.
Nhìn lại toàn bộ bài phỏng vấn, cuộc đời của Ngô Tử Hiển có thể nói là "như được buff". Mẹ là Ảnh hậu* nổi tiếng, bản thân hắn từ nhỏ cũng là học sinh giỏi toàn diện, thi đại học vào khoa Kinh tế của Đại học T.
*Tương đương với nữ diễn viên xuất sắc.
Sau đó, vì bất đồng quan điểm với ba, hắn bị ném vào giới giải trí để "vi hành" rèn luyện, kết quả dựa vào bản thân mà nổi tiếng chỉ sau một đêm. Từ đó về sau, show giải trí, phim điện ảnh, phim truyền hình... làm gì cũng nổi tiếng, vì vậy hắn càng tùy hứng hơn, khiến cho ba mình tức chết.
Cũng tức chết còn có Đường Diên Chi, y ghen tị đến mức nghiến răng ken két. Sau khi Dung Lãm hài hước an ủi đồng đội, ba người cuối cùng cũng đọc đến phần nhắc đến Forth.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!