Chương 50: Buổi Tập Cuối Cùng

Ngô Tử Hiển dường như đột nhiên mất hứng, hắn lập tức chào tạm biệt Dung Lãm rồi khó chịu rời đi.

"Anh Hiển, son môi vẫn chưa..." Dung Lãm định nhắc nhở, nhưng giọng nói bị bỏ lại phía sau.

Lại làm hỏng chuyện rồi.

Dung Lãm thở dài, xoa xoa mi tâm.

Trở lại trường quay, chuyên viên trang điểm đang nói chuyện phiếm với mọi người, nhìn thấy Dung Lãm, cô không khỏi kêu lên.

"Son môi sao lại bị ăn hết rồi?"

Dung Lãm theo bản năng sờ sờ môi, rồi nhớ ra điều gì đó, mặt nóng bừng. Nói là bị ăn hết, đúng là bị người ta ăn hết thật.

"Đợi chút, chị dặm lại son cho em." Chuyên viên trang điểm vừa mở nắp son vừa hỏi Dung Lãm. "Cậu Ngô đâu rồi?"

"Anh ấy... có việc phải đi trước rồi."

"Vậy à, ừm, xong rồi." Chuyên viên trang điểm cười nói, sau đó cô lại chú ý đến điều gì đó, hơi cau mày, "Sao lại cảm thấy, môi em hơi sưng vậy?"

"Không, không có đâu." Dung Lãm cười cười, cố gắng giữ bình tĩnh biện minh.

Nghe Dung Lãm phủ nhận, chuyên viên trang điểm tưởng mình nhìn nhầm, cô gật đầu nói: "Chị đùa thôi, em đi đi."

Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thầm nghĩ: Anh xem, đây chẳng phải là chuyện không thể để người ta thấy sao?

Lúc Dung Lãm rời khỏi trường quay đã xế chiều, trời còn bắt đầu mưa. Cậu bước ra khỏi tòa nhà, chưa kịp đợi xe thương vụ của chị Mã thì thấy Ngô Tử Hiển đang đứng đợi mình ở bên ngoài.

Vết son trên khóe miệng hắn đã được lau sạch.

Những hạt mưa tụ thành dòng nước nhỏ trên mái vòm bằng kính cường lực chảy xuống sau lưng hắn. Bầu trời đen kịt như đè xuống, xung quanh tràn ngập sương mù chậm rãi và quyến luyến chảy trôi.

"Anh Hiển? Sao anh lại ở đây?" Dung Lãm mừng thầm, vội vàng bước nhanh đến, "Em tưởng anh đi rồi chứ."

"Không mang ô." Ngô Tử Hiển bình tĩnh nói, "Đi cùng anh một đoạn nhé?"

Tuy không hiểu tại sao, nhưng Dung Lãm vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mở ô gấp ra.

Hai người cùng nhau đi dưới mưa, giày da và giày thể thao lộp cộp giẫm lên vũng nước, làm vỡ tan hình ảnh phản chiếu trong nước.

"Tuần sau sẽ bận lắm đây, phát hành album comeback, lên sân khấu biểu diễn, fan meeting..." Dung Lãm kể.

"Căng thẳng à?"

Dung Lãm nói đùa: "Đỉnh lưu ở đây rồi, căng thẳng gì chứ?"

"Đúng vậy, không cần căng thẳng, chúng ta sẽ là số một." Ngô Tử Hiển thẳng thắn nói.

Tuy Dung Lãm cũng nghĩ như vậy, nhưng lời nói của Ngô Tử Hiển quả thực là một liều thuốc an thần mạnh mẽ. Cậu cảm thấy lớp màng bọc quanh tim mình bị xé toạc, không khí trong lành mát mẻ tràn vào, xua tan suy nghĩ hỗn loạn.

"Đương nhiên." Dung Lãm chân thành phụ hoạ.

Ngô Tử Hiển quay sang Dung Lãm, vừa định nói thêm gì đó, đột nhiên phát hiện Dung Lãm vô thức nghiêng ô về phía mình, khiến nửa vai cậu bị ướt mưa, loang ra một mảng lớn màu sẫm.

Chỉ trong khoảnh khắc lơ đãng đó, Dung Lãm đã lên tiếng trước: "Xin lỗi, anh Hiển."

"Xin lỗi cái gì?"

"Chuyện không thể để người ta thấy vừa nãy." Dung Lãm sờ sờ gáy, "Có lẽ anh hiểu lầm rồi, em nói không thể để người ta thấy, không phải là nói anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!