"Em không có ý gì khác." Dung Lãm vội vàng giải thích. "Chỉ là hơi tò mò, hai người có tập luyện trước... hay không thôi."
Ngô Tử Hiển đã bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt thờ ơ như ngày thường. Hắn đặt kịch bản sang một bên, trả lời: "Không. Nhưng em nói cũng đúng, quả thực nên tập luyện, dù sao anh cũng chưa từng hôn ai."
"Chưa từng hôn sao?" Dung Lãm ngạc nhiên, người đàn ông nổi tiếng nhất Trung Quốc, vậy mà chưa từng hôn ai, đúng là hơi đáng thương.
Khoan đã. Dung Lãm đột nhiên nhận ra điều gì đó.
Ngô Tử Hiển khi mộng du, chẳng phải đó là nụ hôn đầu của anh ấy sao? Mình vậy mà lại cướp mất nụ hôn đầu của người ta khi người ta không tỉnh táo?
Nghĩ đến đây, Dung Lãm xấu hổ vô cùng, cậu tràn ngập cảm giác tội lỗi che nửa khuôn mặt dưới.
"Bây giờ em rảnh không?" Ngô Tử Hiển đột nhiên hỏi.
Dung Lãm hoàn hồn, rồi gật đầu: "Rảnh, sao vậy?"
"Ừm, vậy tập luyện đi."
Dung Lãm tưởng mình hiểu nhầm, ngập ngừng hỏi: "Tập luyện gì?"
"Hôn."
Dung Lãm hơi mở to mắt, cổ họng nghẹn lại, cuối cùng cũng tiêu hoá được lời nói của Ngô Tử Hiển. Cậu theo bản năng lùi lại một bước, cười gượng nói: "Anh Hiển, anh đang đùa à?"
"Không phải em nói muốn tập luyện sao?"
"Hai người đàn ông tập luyện thế nào?"
"Anh muốn tìm cảm giác của cảnh này, đối phương là nam hay nữ không quan trọng." Thấy Dung Lãm căng thẳng, như thể đang đối mặt với kẻ thù, Ngô Tử Hiển im lặng nhìn cậu một lúc, cuối cùng thở dài, nói tiếp. "Em nói cũng đúng, vậy anh đi tìm người khác."
Dung Lãm ngơ ngác nhìn hắn, sau khi phản ứng lại, bắt đầu lo lắng.
Tuy Ngô Tử Hiển không nên tập hôn với cậu, nhưng vừa nghĩ đến việc Ngô Tử Hiển đi tìm người khác, Dung Lãm lại không chịu nổi. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng này, cậu đã thấy lòng đau như cắt.
Vì vậy, Dung Lãm đổi ý.
Cậu nhanh chóng đi đến trước giường Ngô Tử Hiển, quỳ một gối xuống nhìn đối phương, ngoan ngoãn nói: "Nếu anh không thấy phiền, em sẽ tập cùng anh."
Ngô Tử Hiển cố tình hỏi: "Hai người đàn ông cũng được sao?"
"Cũng không phải là hôn kiểu đó, chỉ là diễn thôi mà..."
Chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đột nhiên cúi người xuống nâng mặt Dung Lãm lên hôn, cắt ngang lời cậu chưa nói hết.
Dung Lãm bất ngờ, cả người cứng đờ như bị xi măng đổ vào. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ, đối diễn chẳng lẽ không cần nói lời thoại sao?
Nụ hôn của Ngô Tử Hiển gần như thô bạo, cọ xát vào vòm miệng mỏng manh của Dung Lãm, kéo lưỡi cậu vào sâu trong khoang miệng mình. Ngô Tử Hiển khiêu khích đầu lưỡi nhạy cảm của Dung Lãm, dây dưa trêu đùa, không cho cậu nuốt nước bọt, nên nước miếng chảy ra.
Dù sao Dung Lãm cũng đã tìm cớ để thuyết phục bản thân, cho nên Ngô Tử Hiển cũng không cần phải kiềm chế nữa.
Ngô Tử Hiển bị Dung Lãm dùng sức đẩy ra, cậu ho sặc sụa rồi luống cuống lau nước miếng trên cằm.
Nhưng Ngô Tử Hiển vẫn chưa hài lòng, hắn cố tình bắt bẻ: "Em phải đáp lại anh chứ."
Dung Lãm ngơ ngác nhìn hắn, chậm rãi hỏi: "Gì cơ?"
"Đây là cảnh nam nữ chính thổ lộ tình cảm, đã là diễn, thì phải có qua có lại."
– Ý là, muốn mình chủ động hôn sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!