Chương 48: Bạn Gái Tin Đồn

So với cơn bão trong lòng Dung Lãm, Ngô Tử Hiển sau khi ném quả bom hôm đó, lại cư xử như thường.

Hiện tại hắn đang dựa vào đầu giường trong ký túc xá, xử lý tài liệu của công ty. Đã ba tiếng đồng hồ rồi, đầu cũng không ngẩng lên. Hắn đeo kính chống ánh sáng xanh, không nhúc nhích, chỉ khi tóc mái rơi xuống trước mắt, mới đưa tay vén ra sau tai.

Khiến Dung Lãm bắt đầu nghi ngờ, biểu cảm của Ngô Tử Hiển lúc đó chẳng lẽ chỉ là ảo giác của cậu? Hay thực ra không có ý gì sâu xa, mà là do cậu tự suy diễn quá nhiều?

Đột nhiên, Ngô Tử Hiển dường như nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nói: "Dung Lãm, hôm chúng ta quay quảng cáo..."

Đến rồi.

"Sao vậy, anh Hiển?" Dung Lãm lập tức ngồi thẳng dậy, chăm chú nhìn Ngô Tử Hiển.

"Em có phát hiện ra, đạo diễn Trương không có tóc, anh ta đội tóc giả không?"

"..."

"..."

"... Không buồn cười sao?"

Dung Lãm thở dài, cảm thấy nếu chỉ có mình cậu để tâm, thì có suy nghĩ thêm nữa cũng vô nghĩa. Cậu đổi chủ đề, nói với Ngô Tử Hiển: "Tối nay anh Hữu và anh Diên Chi rủ em đến phòng họ xem phim ma."

"Có về ngủ không?"

"Chắc là không về đâu, hai ổng sợ ma lắm."

"Ừ."

Là ảo giác sao, Dung Lãm vậy mà lại thấy được chút cô đơn trên khuôn mặt vô cảm của Ngô Tử Hiển.

Bộ phim mà Tần Hữu và Đường Diên Chi chọn hôm nay là "Hereditary", hai người họ vẫn như thường lệ, một trái một phải ôm lấy cánh tay Dung Lãm, cuộn tròn trên ghế sofa.

Dung Lãm vừa ăn khoai tây chiên vừa nghĩ, không khí của bộ phim này thực sự rất tốt, hay hơn nhiều so với những bộ phim kinh dị giật gân.

Ngay khi câu chuyện bước vào cao trào, khoảnh khắc nữ chính dùng cưa cắt đầu mình, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm, ngay cả TV cũng tắt.

Trong giây lát, phòng khách tối đen như mực.

Sự im lặng bao trùm trong bóng tối chì vài giây, bên tai Dung Lãm đã vang lên tiếng hét thất thanh của Tần Hữu và Đường Diên Chi —

"Cứu mạng! Má ơi! Đừng dọa tôi!!!"

"Chuyện gì vậy trời!! Sao lại cúp điện?!"

Dung Lãm đặt khoai tây chiên sang một bên, an ủi hai người bên cạnh: "Đừng sợ, đừng sợ, em ở đây, chắc là cúp điện rồi."

Từ sau lần dây cáp bị đội thi công đào đứt, khu chung cư này thường xuyên mất điện. Ban quản lý chung cư cứ nói sẽ cử người đến hỏi, nhưng rõ ràng không có tiến triển gì.

Hai người vẫn còn chìm đắm trong không khí của phim kinh dị, không thể bình tĩnh lại được, ôm chặt Dung Lãm la hét. Tần Hữu thậm chí còn sắp khóc, bám chặt vai Dung Lãm, vùi đầu vào ngực cậu như con rùa rụt cổ.

Dung Lãm bất lực cười nói: "Hai người không buông tay ra, làm sao em ra xem đồng hồ điện được?"

Lúc này Ngô Tử Hiển cũng đi ra. Tuy không nhìn thấy hắn nhưng Dung Lãm có thể nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra và giọng nói bình tĩnh của đối phương: "Cúp điện à?"

"Đúng vậy, không biết có phải bị nhảy cầu dao không, em muốn ra ngoài xem đồng hồ điện." Dung Lãm nói. "Anh Hữu, anh Diên Chi, buông tay ra."

"Anh đi cùng em!"

"Ai~, đừng cách xa anh quá!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!