Mỗi khi Dung Lãm bối rối, trên mặt cậu sẽ vô thức nở một nụ cười giả vờ bình tĩnh.
Điều này, Ngô Tử Hiển đã biết từ lâu.
"Ba anh đã ra lệnh rồi, anh không về à?" Quả nhiên, Dung Lãm lại cười như vậy.
"Anh không phải trẻ con nữa."
Ngô Tử Hiển nhìn thẳng vào mắt Dung Lãm, hắn nói —
"Bây giờ tay lái đang nằm trong tay anh."
Dung Lãm đột nhiên có một ảo giác, cảm thấy Ngô Tử Hiển giống như đang huấn luyện mình.
Trên ban công nhà cậu cũng vậy, lúc gặp mặt giao lưu cũng vậy, tối hôm đó cũng vậy, thậm chí là bây giờ... Ngô Tử Hiển dường như luôn muốn ép chính miệng cậu thừa nhận điều gì đó.
Giống như huấn luyện một người câm nói chuyện.
Nhưng, nếu hôm qua là "Muốn uống rượu với anh", hôm nay là "Muốn anh ở lại", vậy ngày mai cậu sẽ nói gì? Nếu cứ như vậy mà bị phá vỡ giới hạn từng chút một, sớm muộn gì cậu cũng sẽ nói ra ba từ đó, như nước vỡ bờ, ào ạt tràn đến.
Là bạn bè, cậu tuyệt đối không thể nói ra ba từ đó.
Nếu không, ngay cả thân phận khó khăn lắm mới có được này cũng sẽ mất.
Nếu nhất định phải nói những lời hoang đường, chi bằng ngay từ đầu cứ làm người câm điếc.
"..."
"Dung Lãm?" Thấy đối phương im lặng, Ngô Tử Hiển nhẹ nhàng gọi tên cậu.
Dung Lãm nhìn Ngô Tử Hiển, lắc đầu, ra vẻ trưởng thành nói: "Về nhà xem sao, đừng..."
Cậu đột nhiên dừng lại, như thể bị nghẹn ở cổ họng, không nói nên lời.
Đừng...
Có những chuyện dù biết rõ mình nên làm gì, lý trí đã đưa ra câu trả lời trước mặt bạn. Nhưng bạn vẫn sẽ tự hủy hoại bản thân mà lựa chọn điều ngược lại, chẳng hạn như rượu, thuốc lá và tình yêu.
Rất lâu sau, Dung Lãm cuối cùng cũng hạ giọng năn nỉ: "... Đừng đi, được không?"
Ngô Tử Hiển rốt cuộc cũng mỉm cười.
Hắn nói: "Được."
Ngô Tử Hiển giữ lời hứa, hai người đi dạo đến hơn mười giờ mới chia tay. Trong thời gian đó, chuông điện thoại lại reo vài lần, cuối cùng chìm vào im lặng, có lẽ đã bị Ngô Tử Hiển tắt âm.
Khi hai người đi đến cuối Hội đèn lồng Tần Hoài, người thưa dần, trời trở lạnh, đã đến lúc phải chia tay.
"Đúng rồi."
Trước khi rời đi, Ngô Tử Hiển đột nhiên nhớ ra điều gì. Hắn quay người lại, nhìn Dung Lãm, nhắc nhở: "Lần sau anh không dạy nữa, em phải tự nói."
Dung Lãm ngơ ngác gật đầu, như thể cổ của cậu chỉ có thể làm động tác này.
Nhiều ngày sau khi Ngô Tử Hiển rời đi, đầu óc Dung Lãm vẫn rối bời, như bị nhét một miếng bọt biển ướt sũng, thuốc lá hút hết điếu này đến điếu khác.
Cậu không hiểu lý do Ngô Tử Hiển làm như vậy.
Chỉ vì muốn thân thiết hơn với tư cách "bạn bè"? Hay là có một phần nghìn khả năng, đối phương cũng có tình cảm giống cậu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!