Với việc món đồ cuối cùng được bán đấu giá thành công, Đêm từ thiện Ánh sáng Entropy đã kết thúc tốt đẹp, tổng cộng quyên góp được 120 triệu tệ. Buổi từ thiện này nhằm mục đích giúp đỡ trẻ em vùng núi sửa chữa lớp học và sân chơi.
Nhìn ngôi trường vùng núi trong video quảng cáo, Dung Lãm như đang nhìn lại quá khứ của mình. Cậu thực sự đã nghiến răng, đổ máu để bước ra khỏi đó, nhưng đối với hầu hết các cậu ấm cô chiêu ở đây, nó có lẽ giống như một câu chuyện của một thế giới khác.
Sau khi buổi tiệc từ thiện kết thúc, Ngô Tử Hiển rời đi cùng ba và anh trai. Dung Lãm cứ tưởng, mình sẽ không còn liên quan gì đến gia đình Ngô Tử Hiển trong thời gian ngắn nữa.
Nhưng chỉ một tuần sau, cậu lại gặp Ngô Tân Di ở cửa ký túc xá.
Lúc đó thời tiết dần nóng lên, Tần Hữu rủ Dung Lãm và Đường Diên Chi đi mua kem que. Ba người xách túi ni lông, mỗi người ngậm một que kem, đi bộ về ký túc xá.
Còn chưa đến cửa, họ đã nhìn thấy một chiếc siêu xe Pagani màu đỏ rất hào nhoáng đỗ ở phía trước. Một bóng người cao ráo đang dựa vào đầu xe, đeo kính râm. Chiếc áo sơ mi sặc sỡ, nếu không biết còn tưởng đây là khu nghỉ dưỡng ở Hawaii.
"Anh trai của Ngô Tử Hiển?" Đường Diên Chi là người đầu tiên hét lên, y có khả năng nhận dạng người khác vượt trội hơn người bình thường.
Ngô Tân Di tháo kính râm xuống, Dung Lãm lúc này mới nhận ra.
"Ngô tổng." Dung Lãm dẫn đồng đội tiến lên, lịch sự chào hỏi. "Anh Hiển không có ở đây, anh đến tìm anh ấy à?"
"Chậc, rõ ràng nó nói nó..." Ngô Tân Di quay sang Dung Lãm, lông mày lập tức nhíu lại, nhớ ra mình đã gặp khuôn mặt điển trai này ở đâu.
Những lời chưa nói ra lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, rồi lại nuốt xuống. Anh ta suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Biết rồi, biết rồi, không phải là đặc biệt đến đón mấy cậu sao. Có một quán bar mới mở ở Nam Kinh, em tôi nói muốn mời mấy cậu đến khuấy động. Nhưng nó thì trốn việc, để tôi đến làm c* li."
Tần Hữu lập tức hào hứng hỏi: "Tử Hiển có đến không?"
"Lát nữa sẽ đến, chúng ta chơi trước đi."
"Rượu uống thoải mái chứ?" Đường Diên Chi mắt sáng rực.
"Ha ha ha ha nói gì vậy, bạn của em tôi làm sao có thể không uống thoải mái được chứ, cứ uống thả ga, miễn phí toàn bộ."
Dung Lãm cảm thấy có gì đó không ổn. Chưa nói đến việc hai anh em này quan hệ không tốt, chỉ riêng việc Ngô Tử Hiển ghét nhất những nơi phức tạp như quán bar, bản thân anh ấy còn không muốn đến thì sao lại mời họ đến khuấy động chứ?
Cậu định từ chối vài lần nhưng đều bị cắt ngang, chưa kịp liên lạc với Ngô Tử Hiển, Tần Hữu và Đường Diên Chi đã hào hứng lên xe. Đường Diên Chi còn nói muốn sờ thử chiếc Pagani, Ngô Tân Di cũng cười ha hả nói được, muốn lái bao lâu cũng được.
Thấy hai người đều đã bị thuyết phục, chỉ còn Dung Lãm đứng yên tại chỗ. Ngô Tân Di mỉm cười, làm động tác "mời" với Dung Lãm.
Tuy không biết Ngô Tân Di muốn làm gì, nhưng dù sao cũng không thể đem ba người họ đi bán. Nghĩ đến đây, Dung Lãm bình tĩnh lại, rồi mỉm cười gật đầu, lên xe.
Họ cứ tưởng Ngô Tân Di chắc chắn sẽ đưa họ đến quán bar nhạc sàn, kiểu càng sôi động càng tốt. Không ngờ lại là một quán bar yên tĩnh, ba tầng, khá yên tĩnh và tao nhã.
Khi đẩy cửa vào, chuông gió leng keng, ánh đèn màu hổ phách chiếu lên bức tường gạch cũ kỹ. Bartender đang dùng súng phun lửa đốt hương thảo, khoảnh khắc ngọn lửa màu xanh bùng lên, mùi hương thảo mộc ngọt ngào xen lẫn vị đắng lan tỏa trong không khí. Cả tủ rượu trưng bày hàng trăm chai rượu, tiếng nhạc du dương, những cuộc trò chuyện nhỏ to giữa các bàn.
Ngô Tân Di sắp xếp cho họ một phòng VIP lớn nhất, Tần Hữu uống vài ly đã kéo Đường Diên Chi đi xem ban nhạc biểu diễn, chỉ còn lại Dung Lãm và Ngô Tân Di.
"Tiểu Lãm quê ở đâu?" Ngô Tân Di khoác tay lên vai cậu, tỏ vẻ thân thiết.
Dung Lãm cảm thấy không thoải mái, nhưng vẫn lịch sự trả lời: "Quê em ở An Huy."
"Bây giờ định cư ở Nam Kinh à? Gần đây nổi tiếng như vậy, mua nhà không thành vấn đề chứ?"
"May mắn thôi, vừa mới trả hết khoản vay mua nhà ở khu vực trường học, đang định đổi sang căn lớn hơn."
Ngô Tân Di uống một ngụm vodka, hời hợt nói: "Thích căn nào, để em trai tôi tặng cậu đi."
Dung Lãm sững người.
Cậu không hiểu tại sao Ngô Tân Di lại nói như vậy, tuy Ngô Tử Hiển không thiếu tiền, nhưng cũng không đến mức tùy tiện tặng nhà cho người khác.
"Ngô tổng nói đùa rồi, anh Hiển đã giúp tôi rất nhiều, làm sao tôi có thể đưa ra yêu cầu vô lý như vậy được. Hơn nữa, tôi có được ngày hôm nay cũng là nhờ anh Hiển, tôi mới là người nên tặng quà mới đúng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!