Chương 43: Những Điều Muốn Làm Nhưng Không Thể Làm

Dung Lãm mở to mắt.

Chiếc ly thủy tinh trên tay run lên, vài giọt rượu sake bắn lên mặt bàn, loang ra thành một vòng tròn đậm trên khăn trải bàn.

Cậu cảm thấy trong lồng ngực như có một chùm pháo hoa nổ tung, những tia lửa đỏ vàng rơi xuống biển, xèo một tiếng rồi tắt ngấm, chỉ còn lại một đám tro tàn. Rõ ràng trong quán rất ồn ào, nhưng trái tim cậu lại như một vật chết, lạnh lẽo, không đập.

"Sao chị biết?" Rất lâu sau, Dung Lãm mới tìm lại được giọng nói của mình.

Hà Y Y lại nheo mắt cười, vừa định trả lời thì một cuộc điện thoại đột nhiên gọi đến cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Cô nhìn vào ID người gọi rồi lập tức nghe máy, "Ồ, đồ ăn mang về đúng không, tôi ra lấy ngay."

Hà Y Y vừa nói chuyện điện thoại vừa đứng dậy. Đột nhiên nhớ ra điều gì, cô mỉm cười với Dung Lãm, "Đợi chị quay lại rồi nói chuyện tiếp."

Nhưng Dung Lãm không còn tâm trạng uống rượu nữa.

Tại sao cô ấy lại biết?

Lúc Ngô Tử Hiển mộng du, cô ấy ở bên cạnh ư?

Ngô Tử Hiển cũng đã... làm gì đó với cô ấy sao?

Trái tim Dung Lãm sau khi ngừng đập, lúc này lại đập mạnh hơn. Cậu nhìn chằm chằm vào cửa trượt như muốn nhìn xuyên qua nó. Hà Y Y chỉ đi lấy đồ ăn mang về thôi mà, sao lại lâu quá vậy?

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Hà Y Y vẫn chưa quay lại. Dung Lãm không thể nhịn được nữa, cậu đứng dậy định đuổi theo thì cửa trượt đã bị người ta đẩy ra trước —

Nhưng người đến không phải Hà Y Y.

Mà là Ngô Tử Hiển.

Tần Hữu là người thứ hai phát hiện ra Ngô Tử Hiển, anh ợ hơi, rồi nói lớn về phía hắn: "Ha ha ha, em thực sự đến rồi à? Nhanh lên, nhanh lên, ngồi đại chỗ nào đó đi."

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, cả quán ăn im lặng. Vài giây sau, có người phản ứng lại, hét lên một tiếng ngắn ngủi và chói tai.

Ngô Tử Hiển không trả lời Tần Hữu, hắn nhìn quanh quán ăn, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt ngơ ngác của Dung Lãm.

Nhưng rất nhanh, Ngô Tử Hiển thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói với Tần Hữu: "Ừ, đến chơi một chút."

Nói xong, hắn đi về phía bàn dài.

Làm gì có ai không nhận ra khuôn mặt của Ngô Tử Hiển. Tất cả đều như những con rối gỗ bị nhấn nút tạm dừng, nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Ngô Tử Hiển. Phấn phủ, điện thoại đang nhắn tin, chén súp miso đều dừng lại giữa không trung.

Đệch! Đang nằm mơ à?!

Đỉnh lưu đến đây tham gia buổi gặp mặt của họ?!

Cho đến khi Đường Diên Chi say khướt hét lên: "Uống rượu đi chứ, nhìn chằm chằm làm gì?"

Mọi người mới hoàn hồn. Để không tỏ ra mình quê mùa, họ đều tiếp tục làm những việc đang dang dở, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Ngô Tử Hiển.

Ngô Tử Hiển tùy tiện chọn một chỗ trống ngồi xuống, cách Dung Lãm rất xa. Cô gái bên cạnh hắn vội vàng dịch sang một bên, nhường chỗ cho hắn. Chàng trai bên cạnh cũng lập tức tìm cho hắn một chiếc ly sạch sẽ, rót đầy rượu sake.

Những người nhanh nhạy hơn thì sau khi lau tay sạch sẽ lặng lẽ đi vào nhà bếp, bảo chủ quán mang ra chai rượu ngon nhất với thêm vài món mới.

Có thể cảm nhận rõ ràng, khi Ngô Tử Hiển bước vào, luồng không khí cũng khác hẳn. Tuy không ai ra lệnh, nhưng mọi người theo bản năng vây quanh hắn.

"Trời đất ơi..."

"Thực sự là cậu ấy à?"

"Cất điện thoại đi! Đừng chụp ảnh!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!