Chương 40: Rất Nhiều, Rất Nhiều thứ liên quan đến anh.

Dung Lãm run lên.

Cơ thể quá nhạy cảm khiến đầu óc Dung Lãm đã hơi choáng váng. Cậu không kịp suy nghĩ tại sao Ngô Tử Hiển đang mộng du lại có thể hỏi câu hỏi như vậy, chỉ vội vàng nâng xương chậu lên, chủ động cọ xát "chỗ đó" vào lòng bàn tay Ngô Tử Hiển.

Nhưng Ngô Tử Hiển lại mạnh mẽ ấn eo cậu xuống, ép cậu nằm lại trên giường, không cho cậu được thỏa mãn.

"Người khác đã thấy chỗ này của em chưa?" Hắn lại lạnh lùng lặp lại, như thể nếu Dung Lãm không trả lời, hắn sẽ tiếp tục hỏi.

Dung Lãm vùng vẫy không được, phát ra tiếng nghẹn ngào rất nhỏ trong bóng tối, không động đậy nữa.

Thấy cậu như vậy, đột nhiên Ngô Tử Hiển cảm thấy mình hơi quá đáng, trong lòng lại mềm nhũn.

Hắn vừa định đưa tay an ủi Dung Lãm thì nghe thấy cậu nói từng chữ một: "Chỉ cho anh xem thôi."

Giây tiếp theo, cổ áo hắn bị người ta nắm lấy, Dung Lãm chống người dậy, hôn mạnh lên môi hắn. Sau khi kết thúc nụ hôn, cậu trán chạm trán, cầu xin:

"Trước đây, bây giờ, sau này, đều chỉ cho một mình anh Hiển xem thôi."

Trong nháy mắt, lồng ngực Ngô Tử Hiển như có một cơn gió thổi qua. Mọi bụi bẩn đều tan biến, cánh cửa trái tim mở rộng.

"Ừm." Ngô Tử Hiển cong khóe môi, lại hôn lên môi Dung Lãm.

Lần này, Ngô Tử Hiển không còn keo kiệt nữa, hắn không ngừng mang đến kh*** c*m cho Dung Lãm. Cuối cùng Dung Lãm vùi đầu vào gối, cầu xin tha thứ, nhưng Ngô Tử Hiển vẫn ép cậu lên tới đỉnh.

Cậu vừa đau vừa sướng, vượt quá giới hạn chịu đựng, trực tiếp ngất đi.

Khi chuông báo thức vang lên, ngón tay Dung Lãm tự động mò đến nút khóa màn hình. Mí mắt cậu nặng trĩu, cánh tay phải tê dại, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

Vỏ kiều mạch trong gối xào xạc khi cậu trở mình, cậu đột nhiên dừng lại

- Hình như đầu gối ấm áp của ai đó đang gác lên đùi mình?

Sau đó, Dung Lãm ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cậu lập tức mở mắt ra, phát hiện Ngô Tử Hiển đang ngủ ngay bên cạnh.

Mũi hai người gần như chạm vào nhau.

Cậu giật lùi lại, sau đó "rầm" một tiếng, ngã xuống giường.

Bị tiếng động lớn đánh thức, Ngô Tử Hiển chậm rãi bò dậy, hoàn hồn một lúc, rồi nhìn xuống giường. Hắn nhìn thấy Dung Lãm mặt mày hoảng hốt, tóc tai rối bù, thậm chí còn có một lọn tóc dựng đứng lên.

Ngô Tử Hiển muốn cười, nhưng lại nhịn xuống. Hắn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, thuận miệng hỏi Dung Lãm: "Ngã xuống từ trên giường của mình à?"

Dung Lãm hoàn toàn không nhớ mình đã lên giường Ngô Tử Hiển như thế nào, nhưng vì đối phương đã cho mình một bậc thang để xuống, cậu vội vàng gật đầu đáp lại.

Ngô Tử Hiển không nói gì, chỉ đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Đợi đến khi Ngô Tử Hiển đi khuất, Dung Lãm mới không nhịn được xoa mạnh tóc mình.

Tối qua mình vô tình ngủ quên, là ai đã bế mình lên giường Ngô Tử Hiển?

Chẳng lẽ mình cũng mộng du?

Hay là ký ức tối qua chỉ là một giấc mơ? Cũng đúng, làm sao Ngô Tử Hiển có thể l**m, l**m chỗ đó của mình...

Nghĩ vậy, Dung Lãm xốc chăn chiếc giường còn lại lên. Nhưng bên trong vẫn còn dấu vết khô cứng của t*nh d*ch, thậm chí còn có thứ loãng như nước

- Rõ ràng chỉ có cậu xuất ra thứ này.

Dung Lãm há hốc mồm, mặt lúc đỏ lúc trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!