Khi tỉnh dậy, Ngô Tử Hiển mơ hồ nghe thấy tiếng chim sẻ ríu rít.
Hắn mở mắt ra, ánh mặt trời len lỏi qua khe hở của rèm cửa. Những hạt bụi dưới hiệu ứng Tyndall bay lơ lửng như những lữ khách vũ trụ tí hon di chuyển hỗn loạn trong tia sáng.
Một lúc sau, hắn đảo mắt, cuối cùng cũng chú ý đến Dung Lãm đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ.
"Dung Lãm." Trước khi ý thức trở lại, hai chữ này đã phát ra từ thanh quản của Ngô Tử Hiển.
Bóng lưng kia bỗng giật mình.
Rất hiếm thấy, người này tuy còn nhỏ tuổi nhưng lại rất sâu sắc, không thường bộc lộ cảm xúc thật.
"Anh Hiển." Dung Lãm quay người lại, cong khóe môi, "Tối qua anh ngủ thế nào?"
Thuốc ngủ mới ra mắt rất hiệu quả, Ngô Tử Hiển ngủ một giấc không mộng mị, sự mệt mỏi toàn thân cũng tan biến.
Vì vậy hắn thẳng thắn nói: "Ngon lắm."
Dung Lãm lo lắng đưa tay vào túi rồi lại nhanh chóng rút ra, lộ vẻ mặt hơi bồn chồn. Ngô Tử Hiển đoán, cậu định lấy thuốc lá.
"Tối qua anh có... thức dậy không?"
"Hửm?"
"À thì..." Dung Lãm ấp úng, cái lưỡi vốn dẻo quẹo như bị thắt nút.
Ngô Tử Hiển đợi một lúc cũng không đợi được câu tiếp theo. Hắn rất bận, vì không có nhiều thời gian tham gia hoạt động của nhóm nhạc nam nên phải tập luyện chăm chỉ hơn những người khác.
"Còn chuyện gì nữa không?" Hắn dần mất kiên nhẫn.
Dung Lãm sững người, chậm rãi lắc đầu.
"Vậy anh đi đây." Nói xong, Ngô Tử Hiển đứng dậy rời đi.
Cả ngày hôm đó, Dung Lãm đều bần thần. Cậu nhìn chằm chằm vào một điểm trong không gian, dùng đũa xé nát miếng cá hồi.
Tần Hữu nghĩ rằng dù sao Dung Lãm cũng không muốn ăn nên lén lút định lấy miếng cá hồi, nhưng anh lại bị Đường Diên Chi trợn mắt dùng đũa gõ mạnh vào mu bàn tay.
"Sao vậy, nhóm trưởng?" Đường Diên Chi hỏi.
Dung Lãm như vừa tỉnh mộng, cười cười xin lỗi: "Không có gì, ngẩn người một chút thôi."
Dung Lãm cắn một miếng cá hồi, cậu vẫn không hiểu tại sao tối qua Ngô Tử Hiển lại làm như vậy.
Đồng nghiệp bình thường có sờ mặt đối phương khi người ta đang ngủ không nhỉ? Ngô Tử Hiển có biết mình đang thức không ta?
Chuyện này cũng không tiện hỏi, nhỡ anh ấy tưởng mình đang ngủ thì ngại chết mất.
Ngô Tử Hiển như vậy, quả thực giống như...
Không. Dung Lãm không khỏi xấu hổ, tự nhắc nhở bản thân đừng nghĩ đến những chuyện không thể xảy ra.
Thấy Dung Lãm lúc thì ngơ ngẩn lúc thì mỉm cười. Tần Hữu và Đường Diên Chi nhìn nhau, không biết cậu bị gì, hai người chỉ biết đưa tay xoa đầu em út.
Khi Dung Lãm vẫn còn đang suy nghĩ, nhà ăn bỗng dưng ồn ào. Cậu ngẩng đầu lên dõi theo hướng mọi người đang nhìn, chợt thấy bóng dáng Ngô Tử Hiển. Cần cổ trắng trẻo vừa thon vừa dài, đỉnh đầu hơi ngẩng lên.
"Cậu ấy vậy mà lại đến nhà ăn ăn cơm?" Tần Hữu kinh ngạc.
Dung Lãm cũng rất ngạc nhiên, nhưng nhìn thực đơn thì hiểu ra: "Hôm nay có giò heo hầm, anh ấy chỉ ăn món này ở nhà ăn thôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!