Chương 38: Em Không Theo Kịp

Không kìm nén được.

Âm thanh của nhịp tim hoàn toàn không kìm nén được.

Có lẽ vì sự thân mật khi mộng du, Dung Lãm bây giờ càng ngày càng khó giữ bình tĩnh trước mặt Ngô Tử Hiển.

Cho đến khi Ngô Tử Hiển đưa chai nước khoáng vào tay Dung Lãm, cậu vẫn còn ngơ ngác. Đợi đến khi hoàn hồn, nhìn vào mắt Ngô Tử Hiển, hơi thở trong lành đặc trưng của đối phương đã rời đi.

Ngô Tử Hiển khởi động xe lại, nhìn thẳng về phía trước, cảnh hoàng hôn lướt qua khung cửa sổ vuông vức làm hắn lúc sáng lúc tối.

Cái gì mà ngoài cậu, chưa bao giờ an ủi ai cả?

Như thể cậu rất đặc biệt vậy.

Rõ ràng chỉ là bạn bè.

Làm ơn, đừng để cậu tự mình đa tình nữa.

"Vậy sao." Trong lòng Dung Lãm vừa ngọt ngào vừa chua xót, may mà ánh sáng mờ ảo khiến khuôn mặt đỏ ửng của cậu không quá rõ ràng. Cậu mở nắp chai nước khoáng, uống ừng ực vài ngụm.

Hai ngày sau, em gái gọi điện cho Dung Lãm, tràn đầy vui mừng nói: "Anh, lớp của Sĩ Thành đã đổi giáo viên chủ nhiệm rồi, là một giáo viên mới, rất tốt với học sinh. Cô ấy nó còn tổ chức họp lớp, nói với học sinh rằng điểm số không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá con người."

"Cô giáo mới tốt lắm!" Em trai ở bên cạnh tranh điện thoại nói. "Cô ấy nói em nhất định có thể học giỏi toán!"

Dung Lãm cười động viên: "Cố lên, anh chờ tin tốt của em."

Dung Lãm vốn định mấy ngày nữa sẽ xin chuyển em trai xuống lớp thường, không ngờ nhà trường lại trực tiếp đổi giáo viên chủ nhiệm. Nhưng cậu còn chưa kịp đi tìm hiệu trưởng, chẳng lẽ thầy Giang không muốn dạy nữa?

Đột nhiên nhận ra điều gì đó, Dung Lãm lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm Ngô Tử Hiển.

"Anh Hiển, lớp của em trai em đã đổi giáo viên chủ nhiệm rồi." Cậu thăm dò hỏi. "Là anh đã giúp sao?"

Ngô Tử Hiển đặt sách xuống, nói: "Nhờ người nói chuyện với hiệu trưởng một chút, chỉ là việc nhỏ thôi."

Thấy Dung Lãm đang suy nghĩ gì đó, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn đối phương. "Không vui à?"

"Sao lại không vui được, thực sự cảm ơn anh Hiển." Dung Lãm lập tức phản bác, rồi ngại ngùng xoa xoa gáy. "Chỉ là không ngờ, trước đó em còn dạy dỗ em trai mình một cách hùng hồn như vậy, kết quả cuối cùng vẫn là nhờ vả quan hệ để giải quyết."

"Bảo vệ sự ngây thơ của trẻ con quả thực rất quan trọng." Ngô Tử Hiển đặt sách sang một bên, thản nhiên nói. "Nhưng chúng ta là người lớn, người lớn có cách làm của người lớn."

Nếu không phải Dung Lãm tự mình đoán ra, Ngô Tử Hiển thậm chí còn không định nói. Trong mắt hắn, Dung Lãm cũng thuộc nhóm trẻ con cần được bảo vệ.

"Ừ." Dung Lãm cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh phản chiếu hình bóng của đối phương, "Nhờ có anh Hiển, em phải cảm ơn anh thế nào đây?"

Ngô Tử Hiển nhìn cậu chằm chằm một lúc, đột nhiên nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Vậy thì cho anh tài khoản WeChat cá nhân của em đi?"

Dung Lãm quen biết quá nhiều người, đủ loại thành phần, nên cậu đã tách tài khoản WeChat công việc và tài khoản cá nhân. Trước đó mất liên lạc với Ngô Tử Hiển hơn bốn năm, nên cậu không cho hắn biết tài khoản mới.

"Đương nhiên là được." Dung Lãm không chút do dự nói, nhưng rất nhanh lại nhớ ra điều gì đó, cẩn thận nhắc nhở Ngô Tử Hiển. "Nhưng mà tài khoản cá nhân của em cũng không có gì thú vị đâu."

"Không sao."

Từ khi kết bạn với Ngô Tử Hiển trên tài khoản cá nhân, Dung Lãm thỉnh thoảng lại xem tin nhắn mới. Nhưng mỗi lần khung chat đều trống trơn, cũng không có thông báo like bài đăng trên Moments.

Cậu không nhịn được xem lại Moments của mình từ đầu đến cuối. Cậu không thích chụp ảnh, ngoài những bức ảnh chụp chung trong các buổi tụ tập, chỉ có ảnh chú chó Golden Retriever tên Da Đông Lạnh của cậu.

– Khoan đã, chân mình trong bức ảnh này trông hơi ngắn, có nên kéo dài ra một chút không?

"..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!