Chương 37: Anh Rất Giỏi An Ủi Người Ta

Sau nhiều tháng nỗ lực, album comeback của Forth đã hoàn thành, được đặt tên là "Bye For Now", có nghĩa là tạm biệt.

Đây không chỉ là lời chia tay long trọng của Forth với người hâm mộ trước khi tan rã, mà còn báo hiệu bốn thành viên sắp mỗi người một ngả.

Dung Lãm kín đáo liếc nhìn Ngô Tử Hiển, đối phương đang đeo tai nghe nghe bản demo. Hắn ngồi cách những người khác rất xa, cần cổ thẳng tắp, như một con hạc kiêu hãnh.

Xác định đối phương sẽ không quay đầu lại, Dung Lãm lưu luyến nhìn thêm vài lần, rồi mới thu hồi ánh mắt.

Cậu biết, ngày chia tay sắp đến.

Sau khi quay xong tư liệu cho album, bốn người Forth cúi đầu cảm ơn sự vất vả của các nhân viên. Họ vẫy tay chào tạm biệt mọi người, lần lượt rời khỏi phim trường.

Tần Hữu hỏi: "Album của chúng ta định khi nào phát hành?"

Đường Diên Chi trả lời: "Hình như là tháng sáu, tranh thủ khối nghỉ hè."

Họ đang nói chuyện phiếm thì điện thoại của Dung Lãm đột nhiên đổ chuông. Thấy là em gái gọi, cậu không nghĩ nhiều, trực tiếp nhấn nút nghe.

"Cảnh Cảnh, có gì..."

"Anh! Anh... anh có thể về nhà ngay bây giờ được không?" Dung Cảnh hốt hoảng nói. "Hôm nay em đón Tiểu Thành tan học, nó khóc đến mức thở không ra hơi, nhất quyết không chịu đến trường nữa. Em hỏi nó chuyện gì xảy ra, nó cứ không chịu nói..."

Âm thanh ở đầu dây bên kia hỗn tạp, tiếng ồn ào giờ tan học xen lẫn tiếng khóc nức nở của trẻ con, như chiếc búa nhỏ gõ vào trái tim Dung Lãm. Cậu dịu giọng: "Đừng hoảng, anh sẽ đến ngay, em dẫn Tiểu Thành đợi ở cạnh phòng bảo vệ đi."

Lúc cúp máy, Đường Diên Chi đã tiến lại gần: "Có chuyện gì vậy?" Y liếc nhìn những ngón tay đang siết chặt của Dung Lãm. "Hay là kêu tài xế đưa em về trước?"

"Không cần..."

"Anh đưa em đi." Ngô Tử Hiển đột nhiên nói. "Anh phải vào thành phố."

Xe của Ngô Tử Hiển là một chiếc Ferrari Purosangue màu xám, nếu không có logo hình con ngựa đặc trưng, thoạt nhìn khá kín đáo.

Sau khi lên xe, Dung Lãm liên tục nói ba lần: "Làm phiền anh rồi, anh Hiển."

Ngô Tử Hiển không trả lời ngay, dùng một tay đánh lái. Chiếc đồng hồ đeo tay bằng da màu nâu sẫm tôn lên đường nét cơ bắp đẹp mắt lộ ra dưới tay áo.

"Anh đã nói rồi." Hắn nhìn về phía trước, không chớp mắt mở miệng, "Bảo em ở bên anh tự nhiên một chút."

Dung Lãm nghẹn lời, càng không dám nói gì thêm.

Đây là lần đầu tiên Dung Lãm ngồi trên xe riêng của Ngô Tử Hiển, trong xe rất rộng rãi, có mùi hương gỗ mun thoang thoảng. Đáng lẽ nên trân trọng khoảng thời gian riêng tư khó có được này, nhưng vì lo lắng cho em trai, Dung Lãm hoàn toàn không có tâm trí nghĩ đến chuyện khác, cậu chỉ muốn bay đến bên cạnh em trai ngay lập tức.

May mà hôm nay Kim Lăng không tắc đường lắm, hai mươi phút sau họ đã đến cổng trường.

Khóc hai mươi phút, Dung Sĩ Thành đã khóc đủ rồi. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao ráo của anh trai bước xuống xe, muôn vàn ấm ức lại trào dâng trong lòng, cậu bé nhào tới ôm Dung Lãm, vùi mặt vào bụng anh, lại không nhịn được nức nở.

Dung Lãm lập tức ngồi xổm xuống, vỗ vai em trai, hỏi bằng giọng trầm ổn: "Sao vậy Sĩ Thành?"

Dung Sĩ Thành lắc đầu nguầy nguậy, chỉ lắp bắp nói: "Anh, em không muốn đi học nữa... Hu hu hu... Em không bao giờ... muốn... Hu hu... đi học nữa."

Dung Lãm biết, em trai không giỏi học hành như em gái. Lúc thi cử do phát huy vượt mức bình thường nên được vào lớp chọn, nhưng luôn đứng cuối lớp.

Tuy mỗi lần họp phụ huynh Dung Lãm đều bị giáo viên gọi riêng ra nói chuyện, nhưng cậu chưa bao giờ nghi ngờ, đứa nhỏ này học hành rất chăm chỉ, không thể vì lười biếng mà không muốn đi học.

"Hít thở sâu, bình tĩnh lại rồi nói." Dung Lãm xoa lưng Dung Sĩ Thành, không nhanh không chậm nói, "Nào, uống chút trà sữa."

Nói xong, cậu đưa ly trà sữa Heytea đã mua sẵn cho em trai.

Dung Sĩ Thành uống đồ ngọt, vì dopamine được tiết ra, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút, nhưng vẫn không chịu nói lý do tại sao không muốn đi học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!