Editor: Gấu Gầy
Mười lăm ngày sinh tồn nơi hoang dã nói chậm cũng chậm, nói nhanh cũng nhanh, thoắt cái đã trôi qua.
Khi nhân viên hậu kỳ nhận lại máy quay từ tay các khách mời, họ đã sững sờ khi nhìn thấy hai cái máy quay của Đường Diên Chi và Hồng Thiếu Hiên. Bởi vì thời gian quay của những người khác ít nhất cũng phải một hai trăm tiếng, vậy mà hai người này chỉ có vài chục tiếng.
Lời giải thích của Đường Diên Chi là: Máy quay bị mất giữa chừng nên rất nhiều tư liệu không quay được. Nhưng thực tế là vì có quá nhiều thứ không thể phát sóng cho khán giả xem nên đã xóa hết.
Y thậm chí còn cảm thấy, hai người họ không phải tham gia chương trình sinh tồn nơi hoang dã mà là chương trình chết tiệt "Tạm biệt nhé, người yêu cũ".
Khi được máy bay trực thăng đón về, mọi người đều mặt mũi lấm lem. Nhưng một ngày sau, khi xuất hiện tại sảnh, họ lại trở thành dàn trai xinh gái đẹp rạng rỡ.
Điều hòa kêu vo vo, mười hai người tụ tập thành từng nhóm nhỏ, người nào cũng lo lắng về kết quả nên không ai nói chuyện.
Khi nam diễn viên mặc áo khoác da đinh tán dùng mũi chân gõ nhịp thứ chín mươi chín, màn hình điện tử đột nhiên sáng lên. Tiếp theo, nữ MC đi giày cao gót bước vào, xấp giấy trắng trên tay xào xạc.
Cơ thể các khách mời đồng thời nghiêng về phía trước, ánh mắt dõi theo xấp giấy đó. Màng nhĩ Dung Lãm đột nhiên giật giật, như thể nghe thấy tiếng gió khi lật trang.
"Mọi người đã vất vả nửa tháng nay rồi. Ngày thứ mười trên núi đột nhiên mưa lớn, lúc đó tôi thực sự rất lo lắng, còn hỏi tổ đạo diễn có nên tạm dừng chương trình không."
"Nhưng tổ đạo diễn rất tin tưởng mọi người, nên chúng tôi đã không can thiệp. May mắn là quá trình quay phim rất thuận lợi, mọi người đều bình an trở về." Nữ MC cười nói.
"Chắc hẳn điều mọi người quan tâm nhất bây giờ chính là thứ hạng của các nhóm. Vậy tôi cũng không dài dòng nữa, xin mời xem màn hình lớn—" Khoảnh khắc cô mở miệng, thứ hạng trên màn hình đột nhiên bắt đầu nhấp nháy nhanh chóng.
Cuối cùng, vị trí quán quân dừng lại ở tên của Dung Lãm và Ngô Tử Hiển.
Thời gian tựa như ngừng trôi bỗng chốc chảy xiết, tầm nhìn hạn hẹp trở nên rộng mở. Dung Lãm chớp mắt, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Ngô Tử Hiển.
Khi cậu nhìn về phía góc phòng, phát hiện Ngô Tử Hiển cũng đang nhìn mình.
Dung Lãm không kìm được sự phấn khích trong lòng, nở nụ cười rạng rỡ với Ngô Tử Hiển. Nụ cười này bắt đầu từ khóe miệng, ban đầu có chút dè dặt, cho đến khi hàm răng phá vỡ lớp xấu hổ cuối cùng, cả khuôn mặt bừng sáng.
Rất hiếm thấy, bởi vì Dung Lãm thường che giấu cảm xúc. Dù cậu có cười cũng sẽ không quá lộ liễu, thường là trầm ổn kín đáo.
"Chúng ta là quán quân." Dung Lãm dùng khẩu hình nói từng chữ một với hắn.
Ngô Tử Hiển cứ nhìn chằm chằm cậu như vậy.
Một lúc sau, hắn mới nghĩ đến việc đáp lại bằng một nụ cười tương tự. Nhưng khóe miệng đã lâu không nhếch lên, hắn đang cố gắng đánh thức các cơ thì Dung Lãm đã bị một đám người vây quanh.
"Dung Lãm, sao cậu may mắn thế?"
"Ngày đầu tiên đã tìm thấy hồ nước. Cậu không biết chúng tôi ngày nào cũng lo lắng tìm kiếm nguồn nước thế nào đâu."
"Mời cơm, mời cơm, nhận được tiền thưởng rồi, sau chương trình phải mời cơm chứ!"
"Bé cưng, anh biết em sẽ thắng mà, lúc huấn luyện sinh tồn chỉ có em là học chăm chỉ nhất."
Dung Lãm bật cười, giả vờ ghét bỏ: "Ai là bé cưng của anh chứ?"
"Bé cưng, bé cưng, bé cưng..." Nam khách mời cố tình quấn lấy cậu để trêu chọc, khiến mọi người cười ồ lên.
Dung Lãm cũng cười theo, cười rồi, cậu lại len lén nhìn về phía Ngô Tử Hiển đứng ban nãy.
Nhưng chỗ đó đã trống không.
Bữa tối cũng là buổi tọa đàm sau cuộc đấu, các khách mời ngồi quanh bàn dài xem những đoạn phim nổi bật do hậu kỳ gấp rút làm ra. Mọi người cùng nhau nhận xét, chia sẻ những câu chuyện thú vị trong quá trình quay phim.
Dung Lãm gần như có thể tiếp lời của mọi khách mời, mức độ hiểu biết của cậu về những người khác chứng tỏ không chỉ là quen biết xã giao —
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!