Chương 34: Thôi Vậy, Thời Gian Còn Dài

Dung Lãm rõ ràng biết và ngầm đồng ý để mọi chuyện xảy ra, nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an. Bởi vì Ngô Tử Hiển bây giờ không chỉ hôn mà còn làm nhiều hành động v**t v* và trêu chọc hơn.

Bên ngoài lều đột nhiên mưa lâm râm, khoảnh khắc những giọt mưa rơi xuống lớp vải chống thấm, đầu ngón tay Ngô Tử Hiển đang ấn vào chỗ lõm trên eo Dung Lãm.

Dung Lãm che miệng, cơ thể dưới lớp chăn căng cứng như cây cung kéo căng. Phía sau truyền đến tiếng sột soạt của vải vóc ma sát hòa lẫn với hơi thở nóng ẩm phả vào sau tai cậu.

"Ưm..." Mặc dù biết Ngô Tử Hiển đang mộng du, nhưng Dung Lãm vẫn không dám rên thành tiếng. Cậu kìm nén giọng nói, nhưng âm cuối lại bị bàn tay đột nhiên đặt lên mông mình nghiền nát giữa hai hàm răng.

Tiếp theo, Dung Lãm cảm thấy có vật gì đó cứng rắn chen vào g*** h** ch*n. Mỗi lần đối phương vô thức cử động, đầu Dung Lãm lại va vào khung xương mềm của lều, ngay cả vải quần cũng bị ấn lõm vào. Cả người cậu như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chao đảo dữ dội.

Khoan đã, đây là... đang làm gì?

Dung Lãm đột nhiên run rẩy kịch lịch, sau đó từ từ dựng lều lên.

Cậu mở to mắt.

Sao lại...

Vẫn chưa chạm vào... rõ ràng vẫn chưa chạm vào...

Cơ thể mình bây giờ thật kỳ lạ.

Xấu hổ, hoảng sợ, bối rối, khiến Dung Lãm đột nhiên đẩy Ngô Tử Hiển ra rồi cuống cuồng chạy ra khỏi lều.

Ngô Tử Hiển bất ngờ bị hất ngã, đầu đập xuống đất cứng. Đợi hắn cau mày chậm rãi bò dậy, Dung Lãm đã không còn bóng dáng.

Hắn khẽ thở ra một hơi, rũ mi xuống, dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa, cảm nhận hơi ấm của làn da còn sót lại.

Mưa rơi suốt đêm, không biết từ lúc nào đã chuyển sang mưa lớn. Khi Ngô Tử Hiển thức dậy vào ngày hôm sau mở lều ra, sương mù tràn vào qua khe hở, hơi lạnh ẩm ướt thấm vào cổ áo, mặt đất toàn là bùn lầy.

Vì trời mưa, nhiệt độ trên núi giảm mạnh, đây là một thử thách đối với tất cả khách mời.

Dung Lãm dậy sớm hơn hắn, hoặc cũng có thể là cả đêm không ngủ ngon. Lúc này cậu đang ngồi bên hồ, dùng dao đa năng gọt cành cây làm xiên nướng cá cho buổi tối.

Ngô Tử Hiển lặng lẽ bước đến.

Nghe thấy tiếng bước chân vững chắc của Ngô Tử Hiển, Dung Lãm vừa định quay đầu lại đã cảm thấy hai bàn tay đặt lên vai mình.

Dung Lãm lập tức cứng đờ, cảm nhận được các khớp xương rõ ràng trên tay Ngô Tử Hiển. Miệng hổ của đối phương đặt ngay chỗ nối giữa vai và cổ, ngón cái ấn vào cơ thang đẩy về phía cột sống.

Dung Lãm nhớ lại những gì đã xảy ra tối qua, tâm trí cuộn trào, cố gắng giữ bình tĩnh cười hỏi: "Anh Hiển làm gì vậy?"

"Massage."

"Sao đột nhiên lại massage cho em?"

"Thấy em vất vả."

"Đâu có, anh mới vất vả." Dung Lãm cúi đầu, giả vờ bận rộn tiếp tục gọt cành cây.

Mấy ngày nay Dung Lãm chăm sóc Ngô Tử Hiển rất chu đáo, hắn hơi nghiêng đầu, nghĩ mãi cũng không ra mình vất vả chỗ nào.

Trong lúc nhất thời không ai nói gì, chỉ có tiếng bàn tay xoa bóp trên quần áo và tiếng gọt gỗ xào xạc.

Ngô Tử Hiển nhìn chằm chằm vào cái gáy thon dài trắng nõn của Dung Lãm, đột nhiên nảy ra ý xấu: "Ừm..."

Dung Lãm hỏi: "Sao vậy?"

"Lần này em không run dữ dội như vậy." Ngô Tử Hiển ghé sát vào tai cậu, biết rõ còn hỏi, "Là bị ai xoa bóp, nên quen rồi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!