Ánh mắt Ngô Tử Hiển nhìn Dung Lãm rất bình thường, phần lớn thời gian trong ngày hắn đều dùng ánh mắt như vậy. Nhưng chỉ một cái nhìn bình thường như thế cũng đủ khiến trái tim Dung Lãm tràn ngập mật ong và siro ngọt ngào, từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Được chung nhóm với người quen, quả thực rất may mắn." Dung Lãm cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói, "Nửa tháng tới xin được giúp đỡ nhiều, anh Hiển."
Ngô Tử Hiển nhìn cậu chằm chằm, không nói gì.
Tuy nhiên, người vui kẻ buồn. Đường Diên Chi nhìn ba chữ "Hồng Thiếu Hiên" bên cạnh tên mình, cảm thấy như đang gặp ác mộng.
Đồng đội của Tần Hữu là một tiểu hoa đán đang nổi. Anh vừa định nói chuyện với Đường Diên Chi thì thấy y như bị sét đánh ngang tai, đành ngậm ngùi không dám mở miệng.
Đường Diên Chi đôi khi cảm thấy cuộc sống đang cố tình trêu ngươi mình, xác suất một phần mười một mà y cũng gặp phải, đùa à? Đạo sĩ xà lơ gì thế! Mẹ kiếp, trả tiền lại đây!
Nhưng chương trình sẽ không tạm dừng vì sự sụp đổ của Đường Diên Chi. Sau khi các đồng đội đến an ủi y vài câu, tất cả khách mời đều phải lên máy bay trực thăng, được đưa đến "điểm xuất phát" tương ứng.
Trước đó có người khác đi cùng nên không cảm thấy gì, nhưng sau khi máy bay trực thăng rời đi, chỉ còn lại mình và Ngô Tử Hiển, Dung Lãm liền luống cuống tay chân. Dây đeo balo bị cậu quấn vào các ngón tay, vô thức cuộn qua cuộn lại.
Ngô Tử Hiển không để ý, trong lúc nhìn xung quanh, tóc hắn bay bay, vô tình lướt qua má Dung Lãm, mang theo mùi hương thoang thoảng.
"Tiếp theo đi đâu?" Hắn đột nhiên quay đầu lại.
Dung Lãm lập tức trả lời: "Phải tìm nguồn nước trước, có thể bật máy quay rồi."
Con người không có thức ăn ba tuần mới chết, nhưng không có nước thì không thể sống quá ba ngày.
Ngô Tử Hiển gật đầu, hai người lập tức lên đường, suốt dọc đường không nói gì.
Trong quá trình leo núi, sỏi đá lẫn với đất khô liên tục lăn xuống từ đế giày. Cành cây khô gãy vụn dưới chân tạo ra tiếng giòn tan, mỗi tiếng động đều làm kinh động vài ba con chim nhỏ. Khi bám vào vách đá, Dung Lãm chạm vào lớp rêu mọc trong khe đá. Chúng lạnh lẽo như lớp dịch nhầy của con rắn lột da cọ xát vào vách núi, tỏa ra mùi thơm ngát của cỏ cây.
Cậu đã tìm hiểu trước, sườn núi dễ hình thành suối hơn, ngoài ra cũng có thể phán đoán vị trí nguồn nước thông qua độ ẩm của đất.
Nhưng lý thuyết dù sao cũng chỉ là lý thuyết, thực ra Dung Lãm cũng không chắc chắn.
Hai người cứ đi như vậy hơn ba tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng dáng nguồn nước đâu. Thấy mặt trời sắp lặn, cậu không khỏi lo lắng. Đúng lúc này, Ngô Tử Hiển ở dưới dốc đột nhiên kéo nhẹ vạt áo cậu: "Kéo anh lên với."
Dung Lãm khẽ động lòng, lập tức cúi người xuống nắm lấy tay Ngô Tử Hiển, kéo hắn lên.
Ngô Tử Hiển được kéo lên cũng không buông tay Dung Lãm ra. Hắn im lặng một lúc, đột nhiên nghiêng người, vùi đầu vào vai Dung Lãm.
"Mệt quá." Hắn nhỏ giọng nói.
Dung Lãm ban đầu đỏ mặt, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích, nhưng sau đó cậu ép mình bình tĩnh lại. Đúng vậy, cậu ấm được nuông chiều từ nhỏ như Ngô Tử Hiển chắc chắn chưa từng chịu khổ, mình phải đáng tin cậy hơn, nếu không thì làm sao chăm sóc tốt cho anh ấy?
"Anh Hiển." Biết máy quay mini không quay được, Dung Lãm lấy hết can đảm, siết chặt tay Ngô Tử Hiển, "Vất vả rồi, chúng ta tìm thêm một tiếng nữa, nếu vẫn không tìm thấy thì trước tiên chọn một nơi bằng phẳng để dựng lều. Trong túi em có vài chai nước dự phòng, hôm nay anh uống tạm trước, đừng sợ."
Ngô Tử Hiển im lặng đứng thẳng người, buông tay ra, từ từ trượt ra khỏi lòng bàn tay Dung Lãm, vô tình chạm vào ngón út của cậu.
"Được." Hắn nói.
Lúc Dung Lãm ngồi xổm xuống nghiên cứu độ ẩm của đất, Ngô Tử Hiển nhìn xung quanh, đột nhiên chú ý đến nhiều dấu chân trên mặt đất. Dấu chân còn rất mới, xét theo hình dạng, chắc là của loài hươu.
Chim và động vật có vú thường đến nguồn nước để uống vào buổi sáng sớm hoặc hoàng hôn, dựa theo đường đi của chúng có lẽ có thể tìm thấy nguồn nước.
"Thử đi hướng đó xem sao?" Ngô Tử Hiển chỉ về phía đông.
"Tại sao?"
Ngô Tử Hiển thích dáng vẻ Dung Lãm ra sức bảo vệ mình. Hắn không muốn phá vỡ trạng thái này nên chỉ nói: "Linh cảm."
Đi theo hướng Ngô Tử Hiển chỉ, chưa đầy hai mươi phút, hai người đã thực sự tìm thấy một hồ nước lớn trên núi! Dung Lãm thở phào nhẹ nhõm, cho rằng công lao là do mình mang theo "ngôi sao may mắn" Ngô Tử Hiển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!