Chương 28: Cảm Giác Khá Tốt

Đêm hôm đó, do cáp điện bị đội thi công vô tình đào đứt nên khu vực bị mất điện đột ngột. Mọi người không có việc gì làm, đều đi ngủ sớm.

Dung Lãm và chị Mã lại trò chuyện thêm nhiều việc khác, lúc cậu vào phòng, ký túc xá tối om. Nhìn từ phòng khách vào phòng ngủ của cậu và Ngô Tử Hiển, không thấy ánh sáng nào lọt ra từ khe cửa, xem ra anh Hiển đã ngủ rồi.

Dung Lãm rón rén bước vào phòng, vừa đóng cửa lại đã thấy một người đứng trước mặt mình. Cậu giật mình nín thở, mượn ánh trăng nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là Ngô Tử Hiển.

"Anh Hiển, sao anh lại..."

Chưa dứt lời, Ngô Tử Hiển đột nhiên đưa tay phải ra đỡ lấy một bên má cậu, khe giữa ngón trỏ và ngón giữa v**t v* d** tai mỏng manh của cậu. Dung Lãm theo bản năng rụt vai lại, nửa bên mặt tê dại, một dòng điện chạy thẳng xuống bụng dưới.

Tiếp theo, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống má, mũi, môi cậu... Cậu lùi một bước, Ngô Tử Hiển tiến một bước, cho đến khi lưng cậu áp sát vào tường, hơi ấm của Ngô Tử Hiển lập tức áp lên, nụ hôn cũng từ khoang miệng hắn tiến sâu vào.

Lại mộng du nữa rồi.

Dung Lãm thở không ra hơi, lại sợ sức lực của mình quá lớn đánh thức Ngô Tử Hiển, theo bản năng quờ quạng trên tường. Tiếc là bức tường nhẵn nhụi không có chỗ nào để bám vào, những ngón tay chỉ có thể run rẩy đáng thương và bất lực.

Một nụ hôn kết thúc, cuối cùng cậu cũng có thể thở được, đang vội vàng hít lấy không khí thì Ngô Tử Hiển đột nhiên chậm rãi hỏi: "Thích hôn anh không?"

Dung Lãm sững người, nhìn thẳng vào hắn.

Căn phòng quá tối, cậu không nhìn thấy gì cả. Chỉ có thể cảm nhận được mỗi khi môi Ngô Tử Hiển mấp máy, hơi thở nóng bỏng lại phả vào cổ cậu.

Thấy Dung Lãm không trả lời, Ngô Tử Hiển lại hỏi lần nữa: "Thích hôn anh không?"

Vừa nói, Ngô Tử Hiển vừa dùng một tay nắm lấy cổ Dung Lãm, lại hôn lên một lần nữa. Lòng bàn tay hắn lướt qua yết hầu hơi nhô lên của Dung Lãm, m*n tr*n lồng ngực căng phồng, chạm vào điểm nhỏ nhạy cảm khiến Dung Lãm run lên dữ dội.

"Ưm, chỗ đó..."

Tiếp theo là cơ bụng săn chắc, rồi đến bụng dưới mềm mại...

Dường như chỉ cần Dung Lãm không nói, bàn tay này sẽ không dừng lại.

Quả nhiên, Ngô Tử Hiển lần thứ ba hỏi: "Thích không?"

Nhưng có những người, ngay cả trong nhật ký cũng không viết ra những bí mật không thể tiết lộ, Dung Lãm chính là người như vậy.

Cậu biết Ngô Tử Hiển đang mộng du, biết ngày hôm sau Ngô Tử Hiển tỉnh dậy sẽ không nhớ gì về chuyện đêm qua, biết đây chẳng qua là hỏi thái độ của cậu đối với nụ hôn. Nhưng chữ "thích" cứ lăn lộn trong cổ họng cậu không sao thốt ra được.

Dung Lãm không thể chịu đựng được cuộc trò chuyện này, nắm chặt lấy bàn tay đang tiếp tục đi xuống của Ngô Tử Hiển, như trốn tránh mà bịt chặt môi hắn.

Ngày hôm sau, hiếm khi Dung Lãm lại dậy sớm hơn.

Lúc cậu đang bận rửa mặt, Ngô Tử Hiển mới từ từ ngồi dậy, ngồi dậy rồi cũng không xuống giường mà cứ ngẩn người trong thế giới của riêng mình.

"Anh Hiển, đừng ngủ nướng nữa, hôm nay phải họp đấy." Thấy thời gian sắp đến, Dung Lãm nhắc nhở hắn.

Thế nhưng Ngô Tử Hiển lại đột nhiên hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi: "Tối qua anh có làm gì không?"

Dung Lãm sững người, động tác đánh răng cũng dừng lại. Miệng ngậm đầy bọt kem, cậu lắp bắp nói: "Sao anh lại hỏi vậy?"

"Vậy là mơ rồi." Nói xong, Ngô Tử Hiển vén chăn, xỏ dép lê.

Dung Lãm thậm chí còn chưa kịp súc miệng đã vội vàng đuổi theo: "Anh mơ thấy gì?"

Dưới ánh mắt nóng bỏng không chớp của Dung Lãm, Ngô Tử Hiển cúi đầu suy nghĩ một lúc.

"Quên rồi."

Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Dung Lãm đã nghe thấy hắn thản nhiên nói tiếp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!