Chương 27: Người Muốn Khóc Là Tôi Cơ Mà

Không muốn chuyện thêm rắc rối, Dung Lãm cười cười, nói dối: "Đi xe buýt, sao vậy anh Hiển?"

"Nói dối không chớp mắt." Dung Lãm gần như có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên trên hàm dưới của Ngô Tử Hiển, "Hắn ta đưa cậu về."

Dung Lãm than thầm, tự nhủ tại sao mỗi lần nói dối đều bị Ngô Tử Hiển bắt gặp.

Nhưng sự thật đã rõ ràng, cậu đành thừa nhận: "Đúng vậy, anh Vương đã đi rồi."

"Dung Lãm, cậu đang nghĩ gì vậy?" Giọng Ngô Tử Hiển như nước hồ lạnh lẽo, khiến Dung Lãm không khỏi rùng mình. "Vương Lệ Phong là loại người khốn nạn cỡ nào, cậu không biết sao? Đi theo hắn ta, cậu định dùng cái gì để đổi lấy tài nguyên? Cho dù không xảy ra chuyện đó, danh tiếng bị hủy hoại rồi, còn làm người được không?"

Từng câu từng chữ, âm lượng dần tăng lên. Dung Lãm nuốt nước bọt, cậu nhận ra lần này Ngô Tử Hiển thực sự tức giận.

Cậu chưa từng thấy Ngô Tử Hiển tức giận như vậy.

Nhưng rất nhanh, Dung Lãm lại cảm thấy không cam lòng.

Đúng vậy, tài nguyên, nhân khí, tương lai... những thứ Ngô Tử Hiển dễ dàng có được, cậu chỉ có thể đổi bằng cách "không làm người".

Cậu chỉ là một lớp băng mỏng, làm sao giữ nổi dòng sông cuồn cuộn như Ngô Tử Hiển!

Cuối cùng, vẻ mặt luôn kiềm chế, bình tĩnh của Dung Lãm cũng xuất hiện một khe nứt. Cậu cười nhạt một tiếng, khàn giọng đáp: "Anh Hiển, anh không hiểu đâu, không liên quan đến anh."

Câu nói này không biết đã chạm vào điểm yếu nào của Ngô Tử Hiển, hắn đột nhiên túm lấy cổ áo cậu kéo vào phòng.

Cổ áo sơ mi siết chặt khiến yết hầu Dung Lãm. Cậu gần như không đứng thẳng người nổi, loạng choạng bị kéo đi, mắt cá chân va vào bậc cửa phát ra tiếng động trầm đục.

"Anh... Hiển..."

"Cậu lén lút làm những trò đó là muốn có được vị trí khách mời trong 'Nhịp điệu tuổi trẻ'? Khoảng thời gian này, đã bao nhiêu lần cậu lấy tôi làm bàn đạp rồi, đây chính là cái gọi là không liên quan sao?"

"Không phải!" Dung Lãm dùng sức kéo cánh tay Ngô Tử Hiển, theo bản năng phản kháng việc vào phòng, "Chuyện ảnh bìa Bazaar và phim chiếu mạng là em sai, em xin lỗi. Nhưng lần này là em tự mình tranh giành vai diễn, em không muốn cướp đồ của anh Hiển nữa!"

Có nhiều chuyện, làm thì sẽ làm tổn thương lẫn nhau, không làm thì lại dần dần xa cách.

Dung Lãm cảm thấy mình đang đi trên một cây cầu độc mộc, phía trước là màn sương mù, còn con đường phía sau lại đang sụp đổ. Trong lòng cậu hoang mang nhưng bước chân không thể dừng lại, cậu sắp bị bức điên rồi.

Song Ngô Tử Hiển không nghe cậu giải thích, những lời nói lạnh lùng tuôn ra: "Muốn nổi tiếng đến vậy sao? Dù có phản bội tôi cũng phải nổi tiếng? Không sao cả, cho cậu đấy."

Khi bị ném ra, eo Dung Lãm va vào thành giường, lò xo nệm phát ra tiếng kêu chói tai. Cậu chống khuỷu tay cố gắng ngồi dậy, nhưng đầu gối lại đột nhiên bị đè xuống.

Giây tiếp theo, Ngô Tử Hiển ngồi đè lên người cậu, nhìn xuống từ trên cao: "Tài nguyên, vị trí trung tâm, mối quan hệ, chương trình tạp kỹ, tôi đều nhường cho cậu đấy, hài lòng chưa? Đỡ mắc công cậu phải dùng mọi thủ đoạn cướp từ tay tôi."

Dung Lãm cảm thấy tư thế này thật nhục nhã. Cậu muốn hất hắn ra nhưng lại bị hắn nắm chặt cổ tay ấn vào gối. Tiếng nấc nghẹn ngào bị động tác bóp chặt hàm dưới chặn lại.

"Hự, đau..."

Dung Lãm không hiểu, một người có khuôn mặt thanh tú phi giới tính như Ngô Tử Hiển lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy, làm cho cậu không thể động đậy. Cậu bị hắn giam cầm trong không gian chật hẹp giữa cơ thể hắn và giường, không khí loãng khiến adrenaline tăng vọt, trong ngực như có một ngọn lửa đang bùng cháy.

Hai người gần trong gang tấc, hơi thở đan xen. Dung Lãm xấu hổ và phẫn nộ nhìn đối phương, nhưng Ngô Tử Hiển lại trầm tĩnh đến đáng sợ.

Dung Lãm nghiến răng nói: "Anh thực sự không hiểu. Anh Hiển, anh không biết người bình thường muốn làm nên chuyện khó khăn đến mức nào đâu."

Khó khăn đến mức ngay cả thể diện cơ bản nhất cũng không giữ được.

Ngôi sao thiên tài may mắn chắc chắn sẽ không hiểu, tại sao có người chụp rất nhiều ảnh mà không có bức nào nổi bật; tại sao tham gia chương trình tạp kỹ và phỏng vấn cũng không tăng fan; tại sao điệu nhảy hắn học vài lần đã thành thạo, người khác lại phải luyện tập ngày đêm...

Vậy thì hắn càng không hiểu, tại sao có người chỉ vì đuổi theo hắn mà phải dốc hết sức lực; tại sao nỗ lực phần lớn không được đền đáp, đời người mười phần thì tám chín phần đều không như ý; tại sao lúc bắt đầu câu chuyện ai cũng là nhân vật chính, nhưng đến cuối câu chuyện mọi người lại chấp nhận sự tầm thường của mình.

Ngô Tử Hiển không trả lời, im lặng nhìn Dung Lãm bên dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!