Chương 25: Giông Tố Sắp Kéo Đến

"Chị nói cái gì..."

Sợ Dung Lãm lảng sang chuyện khác, chị Mã lặp lại lần nữa: "Không phải em thích Ngô Tử Hiển sao?"

Dung Lãm sững người, cơn gió đầu xuân lạnh buốt luồn vào từng thớ xương.

Nhìn vẻ mặt chắc nịch của chị Mã, cậu biết chuyện này không thể chối cãi được nữa. Im lặng hồi lâu, cậu mới ấp úng hỏi: "Sao chị lại nghĩ vậy?"

Chị Mã đắc ý nói: "Đừng coi thường giác quan thứ sáu của phụ nữ."

"Ra là vậy." Dung Lãm lẩm bẩm. "Vậy nên lúc đẩy em ra tranh giành tài nguyên với anh Hiển, chị mới nói những lời như thế."

Khi Ngô Tử Hiển còn chưa tách nhóm solo, công ty dần nhận ra hắn không còn nằm trong tầm kiểm soát. Sếp Tôn sợ mất cây hái ra tiền, vội vàng tìm người hút bớt nhân khí của Ngô Tử Hiển, nhằm mục đích làm suy yếu hắn.

Thế là Dung Lãm, người có độ nổi tiếng xếp thứ hai bị nhắm đến.

Nhưng công ty quyết định quá muộn, nhân khí của Ngô Tử Hiển lúc này đã vượt xa tổng số của ba thành viên còn lại. Lúc này, dù ai đứng ra cũng chỉ như châu chấu đá xe, cuối cùng chỉ chuốc lấy kết cục bị mắng chửi thậm tệ.

Dung Lãm không phải kẻ ngốc, dù họ có nói gì đi nữa, cậu vẫn lịch sự và khéo léo từ chối: "Thôi bỏ đi."

Cho đến một hôm, chị Mã lặng lẽ kéo cậu đến dưới gốc cây đa trong công ty, nghiêm túc nói: "Tiểu Lãm, nếu chúng ta không ra tay, Tử Hiển sẽ thực sự bay mất đấy. Đợi đến khi khoảng cách giữa hai người ngày càng lớn, e là cả đời cũng chẳng gặp được nhau mấy lần đâu."

Dung Lãm ngẩn người, tim bỗng thắt lại, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: "Hẹn nhau ăn bữa cơm thì chắc không vấn đề gì."

"Trong bữa ăn em định tự giới thiệu thế nào?"

"Đồng đội cũ."

Chị Mã: "Rồi nghe họ bàn luận về việc viết kịch bản phim điện ảnh riêng cho Tử Hiển, còn em thì ngay cả vai quần chúng trong phim chiếu rạp cũng chưa từng được đóng? Đợi đến khi chút tình nghĩa này trở thành giai đoạn 'nhớ lại những ngày tháng gian khổ' trong bữa tiệc mừng công của người ta, em đoán xem lần sau họ còn gửi thiệp mời cho em không?"

Bị chọc trúng điểm yếu, Dung Lãm im lặng không nói.

Cậu đã sớm biết Ngô Tử Hiển không phải người tầm thường, làm sao chưa từng gặp ác mộng như vậy: Xung quanh Ngô Tử Hiển có quá nhiều người, cậu chen không nổi vào đám đông huyên náo, ngay cả một câu chúc mừng cũng bị nhấn chìm trong tiếng hò reo ầm ĩ.

Từ đó về sau, cậu chỉ có thể nhìn thấy hào quang và sự hoàn hảo của hắn, còn những vết nứt ẩn giấu kia hoàn toàn không liên quan gì đến cậu, tự khắc sẽ có người xoa dịu cho Ngô Tử Hiển.

Nói cách khác, cậu chỉ có thể đứng từ xa nhìn "nghệ sĩ" Ngô Tử Hiển, không còn chạm được đến con người "thật" của hắn nữa.

Chẳng phải đây cũng là một kiểu "đời này không còn gặp lại" sao?

Chị Mã tiếp tục nói: "Em không muốn liều một phen để có thể ngẩng cao đầu đứng bên cạnh cậu ấy sao?"

Lời nói như mũi tên bắn thẳng vào giữa trán Dung Lãm.

Đó là một trong những quyết định mà cậu hối hận nhất, lúc đó cậu không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói – cái gọi là "liều một phen" chính là phải đạp lên Ngô Tử Hiển để leo lên.

Thời gian trở về hiện tại, chị Mã búng tàn thuốc: "Em xem, Tử Hiển còn chịu đi xem concert với em, chứng tỏ không ghét em. Trước ống kính khoác vai bá cổ, đưa nhau chai nước, tụi chị tự có cách đưa hai đứa lên hot search."

Công ty biết rõ, nhân khí của Ngô Tử Hiển hiện giờ vẫn là của riêng hắn. Việc cấp bách bây giờ là chuyển hóa nhân khí của Ngô Tử Hiển thành nhân khí của cả nhóm Forth. Ghép couple tuy rủi ro cao nhưng lại là cách hiệu quả nhất.

Dung Lãm hoàn hồn, cười nói với chị Mã: "Chị Mã, cùng một sai lầm không thể phạm hai lần."

"Hai~..."

"Chị Mã, đừng nói nữa." Dung Lãm cắn điếu thuốc, "Hơn nữa chị đoán sai rồi, em không có thích anh Hiển, thật đấy."

Em cũng, không có tư cách thích anh Hiển.

Hộp điện cũ trên đầu hai người kêu vo vo, khoảnh khắc bông tai của chị Mã được bật lửa chiếu sáng, tất cả cửa sổ trong khu chung cư bỗng tối om vì mất điện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!