Lúc đêm khuya thanh vắng, Ngô Tử Hiển chậm rãi ngồi dậy. Sau đó hắn đi giày vào, đứng dậy, đi đến bên giường Dung Lãm.
Hắn cứ lặng lẽ nhìn Dung Lãm như vậy, có lẽ là năm phút, có lẽ là mười phút, hai mươi phút...
Khi đầu gối Ngô Tử Hiển chạm vào nệm, lò xo phát ra tiếng kẽo kẹt nhỏ. Ngón út hắn cọ vào mu bàn tay Dung Lãm lộ ra ngoài chăn
- hơi lạnh, giống như tấm kính trên cửa sổ.
Sau đó, hắn dùng một tay chống lên gối của Dung Lãm, một tay đặt lên ngực Dung Lãm, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau dưới ánh trăng.
Cứ như vậy, Ngô Tử Hiển như bị ma xui quỷ khiến cúi đầu xuống, hôn lên môi Dung Lãm một lần nữa.
Dung Lãm bị nụ hôn này đánh thức, mơ màng mở mắt ra. Khi nhận ra Ngô Tử Hiển đang làm gì, cậu giật mình ngồi dậy. Khoảnh khắc mũi chạm vào mũi, Dung Lãm nhận ra mình ngồi dậy quá vội, ngay sau đó, răng cửa cậu không thể tránh khỏi va vào môi dưới của đối phương.
Cậu ngay lập tức nếm được vị máu tươi và cả tiếng rên khẽ của Ngô Tử Hiển.
Dung Lãm lập tức lùi lại, hoảng hốt hỏi: "Anh Hiển, không sao..."
Nhưng ngay sau đó, tay Ngô Tử Hiển kìm lấy gáy cậu, lạnh đến mức không giống nhiệt độ của phòng có máy điều hòa. Dung Lãm có thể cảm nhận được ngón cái của đối phương đang xoa nhẹ tóc mình, nhận thức này khiến cột sống cậu run lên như bị điện giật.
Môi hai người cách nhau nửa milimet, trao đổi hơi ẩm trong khe hở nhỏ hẹp. Đột nhiên, Ngô Tử Hiển áp sát, đầu lưỡi lướt qua răng cửa cậu, cố tình để máu dính vào môi Dung Lãm.
Hành động mang theo mùi tanh của máu này cuối cùng cũng phá vỡ một kết giới nào đó. Dung Lãm nghe thấy tiếng vải sột soạt, là bộ đồ ngủ của cậu bị Ngô Tử Hiển nắm chặt đến mức nhăn nhúm, đối phương dùng đầu gối tách hai chân cậu ra.
Khi chỗ quan trọng sắp bị chạm vào, Dung Lãm cuối cùng cũng đẩy Ngô Tử Hiển ra. Cậu nắm chặt cổ áo mình, thở hổn hển, hỏi gấp trong lúc th* d*c: "Anh lại bị mộng du à, anh Hiển?"
Ngô Tử Hiển không nói gì, khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ.
Đây đã là lần thứ hai chứng mộng du của Ngô Tử Hiển tái phát.
Hình như còn nhanh hơn trước.
Dung Lãm từng hối hận vì không nói cho Ngô Tử Hiển biết chuyện mộng du kịp thời, khiến cho mình bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải quyết vấn đề. Nhưng khi cơ hội lại đến trước mặt cậu một lần nữa, cậu mới hoàn toàn hiểu ra, cậu căn bản không muốn nói cho Ngô Tử Hiển biết.
Cho dù cơ hội này đến một nghìn lần, mười nghìn lần nữa, cậu cũng sẽ không nói. Cậu khao khát được thân mật với Ngô Tử Hiển dù chỉ trong chốc lát, cậu là một tên khốn nạn thừa nước đục thả câu.
Nếu hành vi đê tiện này bị Ngô Tử Hiển biết được...
Nhất định đối phương sẽ thấy cậu ghê tởm, sẽ khinh thường, xa lánh và căm hận.
Nhưng Dung Lãm không thể kiểm soát được h*m m**n đang dâng trào của mình, cậu không khỏi cười gượng, vùi mặt vào cổ đối phương như đang trốn tránh.
Sáng hôm sau, Dung Lãm nhìn thấy lọ thuốc ngủ quen thuộc trên tủ đầu giường của Ngô Tử Hiển.
"Nhìn gì vậy?" Ngô Tử Hiển hỏi.
Dung Lãm hoàn hồn: "Anh Hiển, sao anh lại uống loại thuốc này nữa rồi?"
"Uống loại khác sẽ bị đau dạ dày." Ngô Tử Hiển thờ ơ nói.
"..."
"Sao vậy?"
Dung Lãm l**m môi, cuối cùng chỉ cười nói: "Không có gì."
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, Dung Lãm đi câu cá ở bờ hồ cả nửa ngày. Vừa hay cậu thu hoạch được khá nhiều nên định tối nay nấu canh cá trắm cỏ cho hai đồng đội ăn.
Vừa bước vào cửa, Tần Hữu đã chạy đến, hào hứng lấy ra một tấm vé nhét vào tay cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!