"Em?" Dung Lãm càng thêm bất an, cười gượng hỏi dồn, "Em có gì để nói chứ?"
"Đúng vậy, đúng là không có gì để nói."
Ngô Tử Hiển nói như vậy khiến Dung Lãm không biết nói gì, để xua tan bầu không khí ngượng ngùng, cậu đành phải giả vờ bận rộn, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này đúng là ngày rằm âm lịch, trăng tròn nhất, giống như một khối cầu hoàn hảo được đúc bằng thủy ngân lỏng.
Cậu nhìn chằm chằm vào mặt trăng, hàng mi run rẩy, vô thức nói: "Trăng đẹp quá."
Đột nhiên, Dung Lãm cảm nhận được một ánh nhìn. Cậu quay đầu lại, thấy Ngô Tử Hiển đang nhíu mày nhìn mình.
Nhận ra mình lỡ lời, Dung Lãm vội vàng giải thích: "Em không có ý đó, chỉ là cảm thán thôi, cảm thán thôi."
Ai cũng biết, "trăng đẹp quá" là câu nói mà Natsume Soseki khi còn là giáo viên tiếng Anh đã hướng dẫn học sinh dịch "I love you" một cách kín đáo. Trong hoàn cảnh này, Dung Lãm nói câu đó có vẻ hơi mập mờ.
Ngô Tử Hiển nhìn cậu, không trả lời, quay đầu đi.
"Anh không vui à?" Dung Lãm như nhận ra điều gì đó, cẩn thận hỏi.
"Không có." Ngô Tử Hiển lạnh nhạt trả lời.
Hắn phát hiện mình vẫn không nhìn thấu Dung Lãm, rốt cuộc đây chỉ là một lần lỡ lời hay là lời tỏ tình mượn cớ lỡ lời? Dung Lãm có thích hắn không? Hắn có hy vọng Dung Lãm thích mình không?
Lần đầu tiên trong đời, ngôi sao may mắn cảm thấy thất bại.
Hắn thua Dung Lãm.
Mấy hôm nay Dung Lãm bận rộn thu âm OST, Tần Hữu và mọi người cũng không nhàn rỗi, vừa quay xong show giải trí trở về.
Phải thừa nhận, "hiệu ứng Ngô Tử Hiển" thật đáng sợ. Hắn chỉ mới trở lại Forth vài tháng đã mang về tổng cộng hàng triệu fan cho các đồng đội khác.
Đặc biệt là Dung Lãm, nhờ song ca bài "Đêm tuyệt đẹp" mà nổi tiếng, những lời mời làm việc sau đó nhiều đến mức nhận không xuể.
Lần này Thản Đồ Entertainment đã đánh cược đúng.
Vì vậy công ty thừa thắng xông lên, quá trình sản xuất album cũng được đẩy nhanh tiến độ. Nghỉ ngơi được vài ngày, Forth lại bắt tay vào quay MV cho bài hát chủ đề.
Lần quay phim này có một cảnh ở công viên giải trí, sợ lặp lại sự cố ở chùa Kê Minh, nên đã bao trọn địa điểm từ trước.
Vừa bước vào, Dung Lãm đã nhìn quanh tứ phía, trông rất tò mò, như nàng tiên cá lần đầu tiên lên bờ. Ngay cả trong quá trình quay phim, cũng thường xuyên ngẩn người, bị đạo diễn nhắc nhở mấy lần.
Sau khi quay xong, mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, đôi khuyên tai hình rắn bạc trên tai Dung Lãm đột nhiên dừng lại khi lướt qua một nơi nào đó.
Đường Diên Chi nhìn theo ánh mắt của cậu, thì ra là vòng quay ngựa gỗ. Cuối cùng y cũng không nhịn được, dở khóc dở cười hỏi: "Nhóm trưởng, em làm sao thế? Cứ như lần đầu tiên đến đây vậy."
Dung Lãm không ngờ việc mình ít kiến thức lại bị người ta nhìn ra, trên mặt thoáng chút ngại ngùng. Nhưng cậu nhanh chóng thả lỏng, ngượng ngùng thừa nhận: "Đúng vậy, lần đầu tiên em đến."
"Hả? Không thể nào!" Tần Hữu vừa định hỏi ba mẹ cậu chưa từng dẫn cậu đến đây sao thì đột nhiên nhớ ra Dung Lãm không có ba mẹ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Anh lắp bắp mấy giây, rồi đề nghị, "Dù sao tiếp theo cũng không có việc gì, chúng ta chơi một chút rồi hẵng về nhé?"
Dung Lãm lập tức từ chối: "Thôi, chúng ta vẫn đang mặc đồ diễn. Hơn nữa em đã 21 tuổi rồi, cũng không hứng thú với những thứ này..."
"Mặc đồ diễn mới đẹp chứ." Đường Diên Chi khoác vai Dung Lãm kéo sang một bên, "Đi đi đi, anh chụp ảnh cho em, coi như là kế hoạch đặc biệt, phúc lợi cho fan."
Sau khi được chị Mã đồng ý, Tần Hữu và mọi người dẫn Dung Lãm trải nghiệm các trò chơi trong công viên. Chơi vòng quay ngựa gỗ, xe điện đụng, vòng đu quay, thậm chí còn thử thách cả nhà ma.
Dung Lãm từ ban đầu còn e dè đến sau đó hoàn toàn thả lỏng, kéo tay Tần Hữu nói:
"Anh Hữu, em muốn chơi cái này."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!